Nhìn ra vấn đề của Khương Thanh, Phương Quý lập tức khẽ động tâm niệm, bỗng nhiên thoát ly ra từ trong vòng chiến, nhanh chân đạp trên hư không bay lên trên, lúc trong miệng hô to, trong tay đã nhiều thêm một cái túi càn khôn, ném thẳng vào Khương Thanh đang chật vật chống đỡ.
"Khương sư huynh, ta đến giúp ngươi đồ sát cự quy..."
"Ừm?" Lúc này Khương Thanh đang chống đỡ vất vả ở dưới thế công của cự quy, thình lình nghe được một tiếng hét lớn như thế, trong lòng cũng giật mình, thần thức cảm ứng được vật thể bay tới, hắn cũng vội vàng lui ra sau, vung tay áo một cái, tiếp túi càn không vào trong tay.
Thần thức hơi cảm ứng một chút, lập tức vừa mừng vừa sợ, có một chút xoắn xuýt.
Vui chính là ở trong túi càn khôn này, thế mà đều là Bổ Khí Đan thích hợp với tu sĩ cảnh giới Kim Đan, cũng chính là đồ vật hắn thiếu nhất lúc này.
Kinh hãi là vạn nhất Phương Quý không có hảo ý, muốn để cho mình lưỡng bại câu thương với con cự quy này thì sao?
Vậy đan dược này chính mình có ăn hay không?
Đương nhiên là ăn!
Mặc dù Khương Thanh có một chút cảnh giác đối với lòng hảo tâm bỗng nhiên của vị "Phương sư đệ" này, nhưng lại nào có lựa chọn gì?
Nghĩ đến việc hắn đường đường là thiên kiêu Đông Thổ, lại bị Đại Yêu Hải tộc áp chế, không phải chính là bởi vì linh tức tiêu hao trong một tháng, không chiếm được bổ sung hay sao, nếu như hắn có thể bổ sung linh tức, thi triển thần thông, con cự quy này làm sao được hắn để vào mắt?
Lại thêm trong lòng hắn lúc này cũng không xác định được Phương Quý là có hay là không có hảo ý, dù sao thì hắn cũng xuất thân từ Đông Thổ, ở trước mặt tu sĩ Bắc Vực khó tránh khỏi có một chút ngạo ý, trước đó hắn bởi vì nhìn thấy tạo hóa trong di địa rơi vào trong tay của Phương Quý, mới cuồng nộ xuất thủ, hơn nữa mặc dù xuất thủ, nhưng dù sao cũng không có giết chết vị đệ tử Thái Bạch Tông cản đường kia, chỉ khiến cho đối phương bị thương nhẹ, cũng không được tính là kết thù chứ?
"Nếu như hắn không còn gây chuyện gì khác, đợi ta lấy được tạo hóa, chưa hẳn đã không thể cho hắn một chút cơ duyên..."
Khương Thanh ở trong một sát na này, thậm chí đã nổi lên ngần ấy suy nghĩ, nhưng xưa nay cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này.
Trước đó hắn mặc dù cũng đã từng ở Sở Quốc Thái Bạch Tông, đi theo tông chủ Triệu Chân Hồ tu luyện qua một đoạn thời gian, nhưng sau đó cũng rất ít nhắc tới, cũng không muốn bị những người cùng thế hệ tại Đông Thổ biết được, thậm chí hắn còn đã từng suy nghĩ, phải nhanh chặt đứt nhân quả cùng với Thái Bạch Tông một chút, để tránh chọc phải lời đàm tiếu gì không cần thiết, nhưng bây giờ Phương Quý đưa than trong tuyết lần này, cũng đã thực sự khiến cho hắn động ý niệm báo đáp.
"Đan dược không có độc!"
Cho dù là ở trong đại chiến có vô số hung hiểm, nhưng Khương Thanh cũng không dám quá mức chủ quan, vẫn kiểm trắc thật nhanh mấy viên đan dược này một lần, sau khi xác định không có vấn đề gì, lúc này mới vừa liều mạng tránh né công kích của cự quy, vừa bóp nát bình đan, nuốt vào mấy viên Bổ Khí Đan.
Dược tính cấp tốc tan ra ở trong nhục thân khô kiệt, cấp tốc hóa thành linh tức cuồn cuộn đưa về kinh mạch.
Mà cự quy ở phía xa xa nhìn thấy một màn này, cũng lập tức giận dữ, gào thét vung vẩy cự trảo, đập thẳng về phía Khương Thanh.
Lúc này chính là thời điểm Khương Thanh nuốt đan dược vào, động tác hơi chậm, đã khó mà né tránh.
Càng quan trọng hơn là, vừa rồi Khương Thanh không còn thừa bao nhiêu linh tức, chỉ có thể dựa vào lực lượng nhục thân để né tránh, không dám đấu pháp chính diện cùng vớ nó, chỉ là kể từ đó, hắn liền một mực bị đặt ở thế hạ phong, thỉnh thoảng bị thương, trong lòng càng là dồn nén căm tức đã lâu, lúc này rốt cục có một chút linh tức bổ sung, hắn cũng không muốn lại tiếp tục né tránh, hừ lạnh một tiếng, trở tay chính là vỗ một chưởng ra ngoài...
"Bành..." Thần quang xen lẫn, tung hoành tàn phá bừa bãi.
Móng vuốt cứng giống như núi đá của cự quy tiếp nhận cự lực, thế mà đã nứt ra từng vết máu, yêu huyết bắn tung tóe.
Mà Khương Thanh thì cũng là thân hình chấn động, máu trào ra từ vết thương quanh người, vung vãi xuống mặt đất.
Phương Quý ở phía dưới lập tức vui mừng, vội vàng vung vẩy long thương, nhận lấy tất cả yêu huyết cùng với máu người rơi xuống, một giọt cũng không nỡ để lọt, rõ ràng cảm giác được Thiên Tà Long Thương đã thôn phệ không biết bao nhiêu khí huyết, hung tính đã sắp không kiềm chế được.
"Đáng giận!" Cửu thái tử Tây Hải ở phía xa xa nhìn thấy một màn này, cả người đã tức đến bốc hỏa, đằng đằng sát khí.
Hắn làm sao lại không rõ tầm quan trọng của thế cục bây giờ, nếu như Quy Tướng thắng Khương Thanh, như vậy thì tọa hóa sẽ nằm ở trong lòng bàn tay!
Nhưng Quy Tướng rõ ràng đã chiếm hết thượng phong, Khương Thanh thất bại chỉ là sự tình sớm muộn, không nghĩ tới Phương Quý bỗng nhiên cho Khương Thanh Bổ Khí Đan, ngược lại đã khiến cho Khương Thanh bỗng nhiên có cơ hội chuyển bại thành thắng, chuyện này thật sự là không thể nhịn được nữa, không biết đã sinh ra thêm bao nhiêu biến số!
Từ đầu cho đến bây giờ hắn chưa bao giờ đặt Phương Quý ở trong mắt, nhìn thấy Phương Quý dám tham dự vào trận tranh chấp giữa mình cùng với Đông Thổ, còn ra tay giết yêu binh yêu tướng của chính mình, liền đã nổi lên sát ý đối với Phương Quý, nhưng lúc đó chỉ cho rằng Phương Quý là một con côn trùng chướng mắt, đợi đến khi Quy Tướng đoạt được chiếc đèn màu đen, sau đó dùng một cước giẫm chết là được, tuyệt đối không ngờ tới, lá gan của kẻ này lại lớn như thế, thế mà còn muốn làm hỏng đại sự của chính mình!
"Thứ không biết tự lượng sức mình, nạp mạng đi!"
Ở trong tiếng quát chói tai, Cửu thái tử Tây Hải vung vẩy Lạn Ngân Trường Thương, trong chốc lát thần quang nở rộ, mấy vị thiếu nữ thiếu niên tới từ Đông Thổ kia, vốn là bởi vì linh tức không đủ, nỗ lực chèo chống ở dưới tay hắn, lúc này bị hắn không tiếc pháp lực hung hăng áp chế, lập tức đều bị bức lui.
Mà Cửu thái tử Tây Hải thì cầm Lạn Ngân Trường Thương trong tay, nhanh chân giết về hướng Phương Quý.
"Sưu!" Một thanh Lạn Ngân Trường Thương xuyên mây phá sương, mang theo sương ý rét lạnh, đâm thẳng đến trước người Phương Quý.
Lúc này Phương Quý còn đang hoan thiên hỉ địa dùng long thương tiếp lấy máu tươi rơi xuống từ trong cuộc ác chiến giữa cự quy cùng với Khương Thanh, sau khi dược tính trong đan dược tan ra, linh tức của Khương Thanh càng sung túc, xuất thủ cũng càng lúc càng nặng, mà trận ác chiến này, cũng đã đến thời điểm kịch liệt nhất, máu của hai người chảy ra giống như là không cần mạng vậy, đây đều là đồ tốt khó có được...
Nhưng Phương Quý nhìn như hoàn toàn không lưu ý đến Cửu thái tử Tây Hải, lại vào thời điểm một thương này đâm tới, thân hình bỗng nhiên khẽ lách, tránh thoát một thương này.
"Ha ha, thái tử điện hạ, làm sao lại đột nhiên nổi nóng như vậy?" Thân hình bay vút, kéo ra một chút khoảng cách cùng với vị Cửu thái tử Tây Hải này, Phương Quý cười hỏi.