Bộ Phàm vừa từ tiểu trấn mua xong nguyên liệu nấu ăn trở về, chỉ thấy giờ phút này Tiểu Hoan Bảo đang ở trong sân chỉ bảo cho hai huynh muội Đường gia, còn Tiểu Hỉ Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn, yên lặng đứng bên cạnh.
Được rồi, vừa thấy đã biết nhiệm vụ chỉ điểm sư đệ sư muội của Tiểu Hỉ Bảo đã bị Tiểu Hoan Bảo giành mất rồi.
"Phụ thân, người đã trở lại?" Bỗng nhiên Tiểu Hỉ Bảo chú ý tới Bộ Phàm vừa về nhà, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trở nên vui vẻ.
"Phụ thân!"
"Sư phụ!"
Tiểu Hoan Bảo và Đường Thanh Sơn, Đường Tiểu Ngọc đồng loạt ngẩng đầu hô một tiếng.
Bộ Phàm cười gật đầu: "Hôm nay mua khá nhiều đồ, Thanh Sơn, Tiểu Ngọc, đêm nay các ngươi ở lại đây ăn cơm chiều rồi hãy về!"
"Sao đệ tử có thể không biết xấu hổ như vậy?" Đường Thanh Sơn có chút ngượng ngùng nói.
Đường Tiểu Ngọc lại đưa mắt lén lút liếc mắt ngắm Tiểu Hoan Bảo một cái.
Tiểu Hoan Bảo phát hiện có người nhìn hắn, quay đầu nhìn sang, cho Đường Tiểu Ngọc một nụ cười đầy dịu dàng, thế nhưng lại khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta đỏ bừng không thôi. Đường Tiểu Ngọc vội vàng cúi đầu, hai tai dần dần nóng rực.
Cái đầu quả dưa của Tiểu Hỉ Bảo nhìn nhìn Đường Tiểu Ngọc, lại nhìn nhìn Tiểu Hoan Bảo, đôi mắt nhỏ nhắn lóe sáng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bộ Phàm cũng không biết vừa rồi đã xảy ra một trận tâm lý nhiều người đại chiến, hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai Đường Thanh Sơn: "Ngươi coi sư phụ như ta là người ngoài hả? Ở lại đi, đêm nay cho các ngươi nhìn tay nghề của ta!"
Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc liếc nhau.
Sư phụ của bọn họ biết nấu cơm?
Tới gần chạng vạng.
Đường gia.
"Nương, đã trễ thế này, sao hai đứa Thanh Sơn và Tiểu Ngọc vẫn chưa trở về?"
Liễu thị cũng biết tiểu trấn cực kỳ an toàn, không có khả năng xảy ra chuyện gì, nhưng nàng ta là mẫu thân, thấy hài tử đi quá lâu chưa về, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an.
"Không cần lo lắng, ta nghĩ hai hài tử bị chuyện gì ở nhà trấn trưởng làm chậm trễ thôi!" Đường lão phu nhân cũng là mẫu thân, dĩ nhiên hiểu được tâm tình của Liễu thị, lập tức lên tiếng trấn an.
"Cũng không biết đã bị chuyện gì làm chậm trễ, lỡ như đắc tội trấn trưởng thì làm sao bây giờ?" Liễu thị có chút hoảng loạn nói.
Đường lão phu nhân rất muốn bảo Liễu thị đừng nghĩ nhiều nữa, nhưng bà còn chưa kịp an ủi.
"Tổ mẫu, nương, chúng ta đã trở lại!"
Ngay lúc đó, Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc đi từ bên ngoài vào.
"Thanh Sơn, sao hôm nay các ngươi về muộn như vậy?" Liễu thị vội vàng đi lên đón.
"Nương, ta và Tiểu Ngọc ăn cơm chiều ở nhà sư phụ, vì vậy mới trở về muộn một chút!" Đường Thanh Sơn bình tĩnh nói.
"Hóa ra là như vậy!" Liễu thị cảm thấy an tâm rồi, vừa nãy nàng ta còn cho rằng hai hài tử làm sai điều gì ở nhà trấn trưởng.
"Nương, người không biết đâu, sư phụ nấu đồ ăn ngon lắm, còn ngon hơn đại tửu lâu ở Bình Giang phủ, hơn nữa nước trái cây nhà sư phụ cũng uống vô cùng ngon!" Đột nhiên, Đường Tiểu Ngọc ở bên cạnh vui sướng nói.
"Vậy ư? Không nghĩ tới trấn trưởng còn có thể nấu cơm?" Trong lòng Liễu thị có chút ngoài ý muốn.
Dù sao nam tử Đại Ngụy rất ít khi tự mình xuống bếp, huống chi còn là người đức cao vọng trọng như trấn trưởng.
…
Học đường tan học.
Định An Hầu bước khỏi cổng lớn của học đường, đi về nơi mình ở.
Một đám quen thuộc hoặc không quen thuộc, chỉ cần là học trò của học đường đi ngang qua hắn ta đều sẽ nói một câu: "Chào tiên sinh!"
Trên đường cũng gặp được không ít cư dân tiểu trấn.
Tuy Định An Hầu rất ít khi giao tiếp với những cư dân tiểu trấn này, nhưng những cư dân tiểu trấn này lại cực kỳ thân thiện với hắn ta, dần dần hắn ta cũng biết được một ít người.
"Tiên sinh tan học ư?"
"Đúng vậy!"
Định An Hầu gật đầu với vị lão bà bà vừa chào hỏi hắn ta.
Từ sau khi hắn ta làm tiên sinh thể dục của học đường mới phát hiện ra mình có chút yêu thích cuộc sống bình thản mà không mất đi cảnh bận rộn này.
Ban ngày ở học đường dẫn một đám học trò đi bài binh bố trận, buổi tối bị vị đại ca kia kéo tới tiêu cục uống rượu.
Có điều Định An Hầu rất rõ ràng hắn ta không thuộc về nơi này.
Chung quy cũng có một ngày hắn ta phải rời khỏi nơi đây.
Định An Hầu vừa quay về nơi ở không bao lâu, lại bị một hán tử trong tiêu cục kéo qua chỗ bọn họ uống rượu.
Mãi cho đến cuối giờ Mậu, lúc này Định An Hầu mới giả say rời khỏi tiêu cục.
Lặng lẽ đi trong ngõ vắng không người.
Định An Hầu dừng chân lại một chút, ngẩng đầu yên tĩnh nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Bỗng nhiên một tiếng hí khúc từ từ truyền đến.
Định An Hầu biết đây là hí khúc do gánh hát mới về tiểu trấn khoảng thời gian trước biểu diễn.
"Ngươi cũng ở nơi này ư?" Đột nhiên, một âm thanh kinh ngạc lại có chút êm tai từ phía sau truyền đến.
Định An Hầu quay đầu nhìn lại.
Giờ phút này, có hai nữ tử đang đứng cách đó không xa.
Một nữ tử trong đó rõ ràng là Tiểu Ny. Tiểu Ny mặc váy dài màu xanh nhạt, dáng người thướt tha mềm mại.
"Tiểu Ny, người kia là ai?" Nữ tử bên cạnh Tiểu Ny nhìn kỹ Định An Hầu, ngạc nhiên hỏi.