Tuy ở trước mặt hắn, mấy kẻ đó chẳng đáng là gì nhưng hắn không quá thích phiền toái tìm tới tận cửa.
Hơn nữa trong trí nhớ của tên Vu sư vừa rồi, Nam Cương cũng có Vu sư tồn tại không hề thua kém Độ Kiếp kỳ, thậm chí còn có Vu tổ bao trùm phía trên Độ Kiếp kỳ.
Dù bình thường những tồn tại bậc này hiếm khi ra tay nhưng hiếm khi ra tay, không có nghĩa là sẽ không.
Lỡ như bọn họ thật sự xuất hiện thì sao?
Sẽ cho Ngô Huyền Tử gánh vác.
Nếu tình huống không ổn, hắn lại mang theo thê nhi trốn chạy.
Ừm.
Biện pháp như thế không tồi.
"Quên đi, cứ giữ Định An Hầu ở lại một khoảng thời gian nữa xem sao!"
Bộ Phàm chắp hai tay, thân hình trống rỗng xuất hiện bên ngoài cửa sân, sau đó chậm rãi bước vào trong.
"Phụ thân, người chạy đi đâu vậy?" Tiểu Hỉ Bảo thấy hắn trở về, đã vui vẻ chạy tới.
"Tiểu trấn có một chút chuyện phải xử lý!" Bộ Phàm cười sờ sờ đầu Tiểu Hỉ Bảo.
"Vậy ư? Phụ thân, vừa rồi người không ở đâu, ta và nương ăn hoa quả trước rồi, nhưng người yên tâm, ta đã để lại cho người một quả!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo cười đến gian xảo.
"Tèn ten, người xem!"
Tiểu Hỉ Bảo bỗng nhiên chìa bàn tay vẫn giấu sau lưng ra.
Bàn tay mở rộng.
Trong lòng bàn tay thình lình có thêm một... quả táo vừa lớn vừa mọng nước.
"Ừm, không hổ là khuê nữ ruột thịt của phụ thân!"
Bộ Phàm không chút để ý cầm lấy quả táo lớn kia để vào trong miệng, nhai nhai mấy cái: “Rất ngọt!"
"Phụ thân, người không tức giận chứ?" Tiểu Hỉ Bảo nghiêng đầu hỏi.
"Vì sao ta phải tức giận?" Bộ Phàm đột nhiên nở nụ cười.
"Bởi vì Tiểu Hỉ Bảo không phần cho người đồ ăn ngon?" Tiểu Hỉ Bảo lại nhìn Bộ Phàm vài lần.
"Không phải Tiểu Hỉ Bảo đã để lại cho phụ thân một quả táo to ư?" Bộ Phàm cười, dang tay bế Tiểu Hỉ Bảo lên: "Kỳ thật, không cần biết Tiểu Hỉ Bảo phần cho phụ thân cái gì, phụ thân đều rất vui vẻ!"
"Phụ thân là tốt nhất, lần sau Tiểu Hỉ Bảo nhất định sẽ để lại thật nhiều đồ ăn ngon cho phụ thân!!"
Giọng nói của Tiểu Hỉ Bảo trong veo dễ nghe như chim hoàng oanh, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ nhàng thơm lên hai má Bộ Phàm một cái.
Đại Ny nhìn cảnh phụ thân nữ nhi tình thâm nghĩa trọng, cười yếu ớt lắc đầu, vì sao nàng lại có loại cảm giác mình là người thứ ba chứ?
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Định An Hầu dùng một loại phương thức cực kỳ quỷ dị nằm trên giường, chậm rãi mở mắt ra.
Sở dĩ nói là quỷ dị, bởi vì ngực Định An Hầu kề sát giường, hai chân cong lên như cánh cung, hai tay gắt gao nắm chặt hai chân.
Nếu Bộ Phàm ở đây, thấy cảnh như vậy, khẳng định sẽ cảm thấy thật quen thuộc, chỉ thiếu một sợi dây thừng buộc chặt nữa thôi.
Thế nhưng kỳ thật là Định An Hầu đang đứng đắn tu luyện.
Sau đó, Định An Hầu đơn giản rửa mặt chải đầu ăn mặc một phen, và rời khỏi nhà đi về hướng học đường.
Trên đường, Định An Hầu gặp được không ít học trò đang đến thư viện, trên người đám học trò này đều toát lên một cỗ khí chất nho nhã.
Bỗng nhiên, đám học trò thư viện đều đồng loạt chào hỏi một lão giả.
"Chào Ngô chủ nhiệm!"
Ban đêm ngày hôm qua, Ngô Huyền Tử cảm nhận được khí tức người tu hành xông về hướng tiểu trấn bên này.
Nếu là tà ma ngoại đạo, ông ta còn có thể ra tay giải quyết, nhưng người tu hành bình thường, ông ta sẽ lựa chọn không nhìn thấy.
Thế nhưng vài đạo khí tức hôm qua đột nhiên biến mất.
Xảy ra loại tình huống này, thực hiển nhiên những người tu hành kia đã bị diệt giết.
Mà người giết bọn họ, Ngô Huyền Tử cũng đoán ra là ai.
Nhưng đoán thì đoán, Ngô Huyền Tử vẫn tính toán tới nhà trấn trưởng ngồi một lát.
Thế nhưng trên đường đến nhà trấn trưởng, bỗng nhiên ông ta gặp được một bóng dáng quen thuộc.
Bóng dáng quen thuộc này không phải người khác.
Đúng là Định An Hầu trấn thủ biên quan, bảo vệ Đại Ngụy an cư lạc nghiệp.
Giờ phút này, Định An Hầu cũng thấy rõ khuôn mặt Ngô Huyền Tử, nhưng hắn ta lại cho rằng mình hoa mắt nhìn lầm rồi. Hắn ngay lập tức xoa xoa con mắt, lại nhìn một lần nữa.
Mà Ngô Huyền Tử đã từ từ lại gần.
"Thánh Nhân, sao người lại ở trong này?"
Sau khi Định An Hầu xác định được người trước mặt chính là vị Ngô Thánh Nhân được người đọc sách Đại Ngụy kính ngưỡng kia, trong lòng ngạc nhiên vô cùng. Tuy rằng từ trước đến nay hành tung của Ngô Huyền Tử vẫn luôn bất định, nhưng hắn ta cũng từng gặp mặt ngài ấy vài lần.
"Là ta nên hỏi ngươi mới đúng, Triệu tướng quân, không phải ngươi đang trấn thủ biên quan sao?" Ngô Huyền Tử cũng có chút ngoài ý muốn.
"Ta... Thánh Nhân, người ở đây nhiều, chúng ta vẫn nên đi nơi khác nói chuyện!"
Định An Hầu nhìn thoáng qua chung quanh, rải rác bên đường vẫn có bóng dáng đám học trò thư viện. Ngô Huyền Tử gật đầu, hai người cùng nhau đi đến một nơi vắng vẻ không người, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau.
Bởi vậy Ngô Huyền Tử mới biết, từ hai tháng trước Định An Hầu đã bị Vĩnh Văn Đế triệu kiến quay về kinh, sau đó hắn ta đi tế bái vong thê, trên đường đi đi về về đã bị người mai phục.
"Chẳng lẽ người của Man tộc bên kia mai phục ngươi?" Ngô Huyền Tử vuốt vuốt râu suy đoán.