Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 105 - Chương 813 - Ngươi Cũng Là Tiên Sinh Thư Viện Rồi?

Chương 813 - Ngươi Cũng Là Tiên Sinh Thư Viện Rồi?
Chương 813 - Ngươi Cũng Là Tiên Sinh Thư Viện Rồi?

"Tỷ lệ này không cao, thủ đoạn của những người giao thủ cùng ta không giống Man tộc, mà giống tu sĩ, hơn nữa thủ đoạn của bọn họ cực kỳ quỷ dị, hình như là tà tu!" Định An Hầu lắc đầu, ánh mắt nặng nề nói.

"Tà tu?" Ngô Huyền Tử nhíu mày suy tư nói: "Từ lần trước sau khi hai phe chính tà trong Tu Tiên giới nổ ra chiến tranh, mấy năm nay tà tu vẫn một mực không có động tĩnh, hay là lần này bọn chúng lại ngoi lên, muốn triển khai hành động lớn gì?"

Định An Hầu cũng biết hai ba mươi năm trước đã nổ ra chiến tranh chính tà, nghe nói là tu sĩ chính đạo và tu sĩ tà đạo tranh đoạt kiện chí bảo nào đó.

"Đó cũng chỉ là suy đoán của ta thôi!"

Định An Hầu cũng không dám kết luận nhóm người kia chính là tà tu, hắn ta chỉ có cảm giác thủ đoạn của đám người đó không ngay thẳng, lại lựa chọn mai phục, còn dùng độc nữa.

"Sau đó, ta được một nữ tử cứu rồi đi tới nơi này! Đúng rồi, Thánh Nhân, sao người lại ở trong tiểu trấn này? Chẳng lẽ sự bất thường ở nơi đây có liên quan tới người?"

Lúc trước Định An Hầu đã cảm thấy tiểu trấn này không giống bình thường, thiên địa linh khí quá dồi dào, ban đầu hắn ta còn muốn quay về kinh, mang tình báo nơi này trình lên Vĩnh Văn Đế.

Nhưng hôm nay nhìn thấy Ngô Huyền Tử ở trong này, dường như tất cả mọi nghi ngờ đều tìm được lời giải đáp.

"Sự khác biệt của tiểu trấn này không liên quan gì tới ta!" Ngô Huyền Tử bật cười lắc đầu.

"Không liên quan tới Thánh Nhân? Chẳng lẽ là Thánh Nhân ngài phát hiện ra thiên địa linh khí nơi đây quá dồi dào, nên mới lựa chọn ẩn cư? Khó trách tiểu trấn này lại có học đường, còn có thư viện, chắc là thủ bút của Thánh Nhân ngài rồi!" Định An Hầu cảm thấy mình đã đoán ra chân tướng.

Bởi vì tiểu trấn không lớn này chẳng những có học đường, còn có thư viện, hơn nữa đám học trò của học đường, hay của thư viện, đều lộ ra khí chất nho nhã sách vở.

Mà Ngô Thánh Nhân lại là Thánh Nhân đương đại của Nho đạo Đại Ngụy.

“Quả thật là ta ẩn cư ở đây, nhưng học đường và thư viện cũng không liên quan tới ta.” Ngô Huyền Tử lại lắc lắc đầu: "Xem ra Triệu tướng quân hoàn toàn không biết gì về tiểu trấn này, bằng không sẽ không nói những lời như vậy!"

"Thánh Nhân có ý gì?" Định An Hầu khó hiểu nói.

“Sở dĩ ta ở chỗ này, và sự khác biệt của tiểu trấn, đều bắt nguồn từ một người!" Ngô Huyền Tử cười trả lời.

"Không biết người Thánh Nhân đang nhắc tới là ai?" Định An Hầu có chút ngoài ý muốn. Người có thể khiến đường đường là Thánh Nhân Đại Ngụy ở tại chỗ này, khẳng định có chỗ đặc thù nào đó!

"Là trấn trưởng của tiểu trấn này!" Ngô Huyền Tử chắp hai tay cười nói.

"Hắn?" Định An Hầu giật mình.

"Triệu tướng quân đã gặp mặt trấn trưởng?" Ngô Huyền Tử có chút tò mò hỏi. Vừa rồi ông ta còn cho rằng Định An Hầu chưa gặp mặt vị kia.

"Gặp rồi, vị trấn trưởng kia đã trị thương cho ta, thế nhưng rốt cuộc vị trấn trưởng kia có bản lĩnh gì mà khiến Thánh Nhân chịu hạ thân phận ở lại trong tiểu trấn của hắn?"

Định An Hầu có chút nghĩ không ra, trong mắt hắn ta, vị trấn trưởng kia chỉ là một lang trung biết chút y thuật mà thôi.

"Hạ thân phận? Triệu tướng quân, ngươi đang giễu cợt ta ư? Nhưng mà lấy tu vi của ngươi, không nhìn ra vị kia là ẩn sĩ cao nhân cũng không kỳ quái. Kể cả lão tổ tông nhà ngươi tới đây, cũng không nhất định có thể phát hiện ra!" Ngô Huyền Tử cảm thán nói: "Vị kia là tồn tại khó lường lắm!"

Định An Hầu chấn kinh rồi.

Có thể khiến một vị đường đường là Thánh Nhân Đại Ngụy nói như thế, vậy vị trấn trưởng kia thật sự là một ẩn sĩ cao nhân?

"Điều này sao có thể? Nếu hắn thật sự là ẩn sĩ cao nhân, vậy sao hắn lại không phát hiện ra trên người ta trúng độc?" Định An Hầu vội lắc đầu phủ định.

"Cụ thể như thế nào?" Ngô Huyền Tử khó hiểu nói.

Định An Hầu kể chuyện hắn ta bị trúng độc và giả vờ mất trí nhớ cho Ngô Huyền Tử nghe.

Ngô Huyền Tử nghe xong bật cười lắc đầu: "Triệu tướng quân, thật sự là thông minh bị thông minh hại. Vị kia có thể dùng thời gian một ngày, khiến cho thân thể đầy vết thương của ngươi khôi phục lại, há có thể là xích cước lang trung?"

Kỳ thật Định An Hầu cũng hiểu điều này.

Nhưng vì đối phương không thể chẩn đoán ra chuyện hắn ta bị trúng độc, khiến cho hắn ta theo bản năng cho rằng bản lĩnh của đối phương cũng không lớn như vậy.

Nhưng lúc này Ngô Huyền Tử lại nói vị kia thật sự là một ẩn sĩ cao nhân.

Như vậy, chuyện đã hoàn toàn khác biệt.

Thử hỏi, Ngô Huyền Tử là ai?

Trả lời, chính là Thánh Nhân Đại Ngụy!

Lời ông ta nói, không thể nào là giả bộ được.

Bỗng nhiên, trong đầu Định An Hầu hiện lên một ý tưởng, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười chua xót.

Có lẽ, vị trấn trưởng kia đã sớm phát hiện ra chuyện hắn ta trúng độc và giả vờ mất trí nhớ rồi.

Còn nhớ hai ngày khi hắn ta mất trí nhớ, quanh người hắn ta không ngừng xảy ra các loại ngoài ý muốn, cuối cùng hắn ta bất đắc dĩ lắm mới nói ra chuyện khôi phục trí nhớ.

Nhưng hôm nay nghĩ đến, việc này vô cùng có khả năng là vị kia gây nên.

Thậm chí, vị kia không muốn tự vạch trần hắn ta nên cố ý làm như vậy.

Bình Luận (0)
Comment