"Suy nghĩ cẩn thận rồi?" Ngô Huyền Tử bên cạnh thấy vậy, không khỏi vuốt vuốt râu cười nói.
"Suy nghĩ cẩn thận rồi, là ta có mắt không tròng, coi vị cao nhân kia trở thành lang trung chân trần!" Định An Hầu cười khổ lắc đầu, hắn ta cũng không phải loại người ngu dốt, chỉ là lúc trước rơi vào một loại nhận thức sai lầm, hiện giờ sự thật đã được vạch trần, hắn ta cũng nghĩ thông mọi chuyện rồi.
"Có lẽ vì vị kia biết ta giả vờ mất trí nhớ, cho nên không nhắc tới chuyện ta trúng độc!"
Định An Hầu thở dài khi nói đến chuyện hắn ta lừa gạt trước đây, vậy mà trong lúc không chú ý, hắn ta đã đắc tội một tồn tại ngay cả Ngô Huyền Tử cũng không dám đắc tội rồi.
"Kỳ thật Triệu tướng quân cũng không cần quá lo lắng, vị kia là cao nhân bực nào chứ? Làm sao lại so đo mấy chuyện nhỏ nhặt này. Ta thấy trên cổ Triệu tướng quân có cái còi, chẳng lẽ ngươi cũng làm tiên sinh trong thư viện?" Ngô Huyền Tử cười trấn an.
"Ta không phải tiên sinh trong thư viện, mà là học đường!" Định An Hầu lắc đầu, thế nhưng bỗng nhiên hắn ta ý thức được cái gì, từ từ đã, cái gì gọi là ngươi cũng làm tiên sinh trong thư viện?
Hôm nay là một ngày bình thường.
Nhưng đối với Tiểu Hỉ Bảo, hôm nay nàng ấy bị thất sủng.
Đúng vậy, bản thân là khuê nữ của lão trấn trưởng phúc khí, là hài tử được cư dân tiểu trấn yêu thương nhất, vậy mà nàng ấy lại thất sủng.
Nguyên nhân gây ra chính là Tiểu Hoan Bảo.
Ngay ngày hôm qua sau khi Tiểu Hoan Bảo dạy Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc, Đường Thanh Sơn phát hiện ra học thức của vị sư huynh Tiểu Hoan Bảo này cực kỳ uyên bác, nên hắn muốn tiếp tục được Tiểu Hoan Bảo chỉ dạy.
Mà Đường Tiểu Ngọc thì sao? Nàng ta chỉ ước gì mỗi ngày đều được Tiểu Hoan Bảo dạy.
Sau đó, Tiểu Hỉ Bảo đã bị lạnh nhạt, chỉ có thể yên lặng ngồi xổm trong góc vẽ vòng tròn.
"Tiểu Hỉ Bảo, ngươi đang làm cái gì vậy?" Bộ Phàm đi ra khỏi phòng, vừa thẳng lưng đón ánh mặt trời, bỗng nhiên nhìn thấy Tiểu Hỉ Bảo đang vẽ vòng tròn, có chút hiếu kỳ nói.
"Ta đang vẽ!" Tiểu Hỉ Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong suốt sáng ngời nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn sân.
Bộ Phàm nhìn theo ánh mắt Tiểu Hỉ Bảo, chỉ thấy giờ phút này Tiểu Hoan Bảo đang dạy Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc, hắn lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Quả thật trình độ của Tiểu Hỉ Bảo không kém, nếu đi tham gia khoa cử, nói không chừng còn có thể giật giải Trạng Nguyên mang về, nhưng vẫn kém rất nhiều so với Tiểu Hoan Bảo.
Tuy thiên phú của Tiểu Hỉ Bảo vô cùng tốt, học cái gì cũng vừa học là biết, nhưng Tiểu Hoan Bảo cũng không kém, thậm chí còn cố gắng hơn Tiểu Hỉ Bảo.
Thời điểm Tiểu Hỉ Bảo đang chơi đùa, Tiểu Hoan Bảo đã hiểu thấu hết tri thức học được, thời điểm Tiểu Hỉ Bảo học được tri thức, Tiểu Hoan Bảo đã chuyển qua giai đoạn nghiên cứu.
Phải biết rằng thiên tài cũng không đáng sợ, nhưng thiên tài chịu cố gắng lại là đáng sợ nhất.
Mà Tiểu Hỉ Bảo thích làm tiểu sư tỷ, rất hiển nhiên đã bị sư đệ sư muội lạnh nhạt rồi.
Nhưng mà...
So sánh với Tiểu Hỉ Bảo hưởng thụ sự khác biệt, thoạt nhìn Tiểu Hoan Bảo càng giống niềm vui khi tiếp xúc với bằng hữu hơn.
Bộ Phàm thầm thở dài.
Ngẫm lại, dường như từ trước tới nay, Tiểu Hoan Bảo chưa từng chơi với bạn cùng lứa tuổi.
Hiện giờ cuối cùng đối phương cũng có thể tìm được người hợp ý, nói không chừng trong lòng đang vui muốn điên lên rồi.
"Tiểu Hỉ Bảo, ca ca ngươi không giống ngươi có rất nhiều bằng hữu để nói chuyện chơi đùa, hắn luôn một mình đơn độc, lẻ loi. Hiện giờ hắn có thể tìm được bằng hữu hợp ý, ngươi nên vui vẻ mới đúng?" Bộ Phàm ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Hỉ Bảo nhẹ giọng nói: "Hơn nữa học thức của ca ca ngươi cao hơn ngươi, dạy sư đệ sư muội không có vấn đề gì!"
"Ta không hề giận ca ca, ta chỉ cảm thấy nhàm chán mới vẽ vòng tròn thôi. Còn nữa phụ thân à, người chẳng biết an ủi người khác gì cả!" Tiểu Hỉ Bảo mân mê cái miệng nhỏ nhắn, lại vẽ hai cái vòng tròn trên mặt đất.
"Đúng đúng đúng, là lỗi của phụ thân, phụ thân cam đoan với Tiểu Hỉ Bảo về sau sẽ thu thiệt nhiều thiệt nhiều sư đệ sư muội cho Tiểu Hỉ Bảo dạy, được không?" Bộ Phàm vội vàng cười an ủi nói.
Tiểu Hỉ Bảo lập tức ngừng động tác vẽ vòng tròn lại, ngẩng đầu lên, nhìn hắn.
Cứ như vậy chỉ yên tĩnh nhìn hắn.
Bộ Phàm cảm thấy kỳ quái, hắn đưa tay sờ sờ khuôn mặt: "Trên mặt ta có thứ gì sao?"
"Không có, trên mặt phụ thân không có thứ gì!" Tiểu Hỉ Bảo lắc lắc đầu.
"Vậy ngươi nhìn mặt ta như vậy làm gì?" Bộ Phàm có chút nghi hoặc hỏi.
"Phụ thân vừa nói phải thu thiệt nhiều thiệt nhiều sư đệ sư muội, thế nhưng ta lại không cần sư đệ sư muội!" Tiểu Hỉ Bảo lắc lắc đầu, sau đó vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc nói: "Ta muốn muội muội!"
"Muội muội?" Bộ Phàm ngây người một chút, đột nhiên hắn có chút không kịp phản ứng.
"Ừm ừm, ta muốn phụ thân và mẫu thân sinh một muội muội, vậy là mỗi ngày ta đều có thể mang theo muội muội ra ngoài vui chơi, đi học!" Đôi mắt to trong suốt của Tiểu Hỉ Bảo lóe ra tia sáng mong chờ.
Được rồi.