Từ rất lâu rồiBộ Phàm đã biết Tiểu Hỉ Bảo đặc biệt thích chơi cùng hài tử nhỏ tuổi hơn nàng ấy.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới Tiểu Hỉ Bảo lại muốn một muội muội ruột thịt như vậy.
Từ từ.
Làm sao mà Tiểu Hỉ Bảo biết chuyện sinh hài tử?
"Tiểu Hỉ Bảo, làm sao mà ngươi biết..." Bộ Phàm ho nhẹ hai tiếng: "Làm sao mà ngươi biết muốn có muội muội phải cần phụ thân và nương mới được?"
"Là Tú Nhi muội muội nói nha, Tú Nhi muội muội nói phụ thân và nương của nàng sinh ra một muội muội. Ta còn qua nhìn rồi, rất đáng yêu!" Tiểu Hỉ Bảo mở to đôi mắt trong suốt ngây thơ nói.
"Phụ thân và mẫu thân có thể sinh một tiểu muội muội đáng yêu hay không?"
Bộ Phàm xấu hổ.
Hắn cũng muốn từ chối nhưng nhìn đôi mắt nhỏ đong đầy mong đợi kia, hắn lại có chút nói không nên lời.
Nhưng nếu không từ chối, thì hắn và Đại Ny cũng không còn trẻ nữa, nếu tảo hôn, chỉ sợ hiện giờ hai người bọn họ đều đã trở thành tổ phụ tổ mẫu của người ta rồi.
"Tiểu Hỉ Bảo, việc này nên nói như thế nào đây..." Bộ Phàm ho khan vài tiếng, hắn nhanh chóng sắp xếp ngôn từ trong đầu, bỗng nhiên một ý tưởng chợt lóe ra: "Kỳ thật việc này cũng không phải ta và mẫu thân ngươi không muốn, mà là loại chuyện này phải chú ý tới một chữ duyên!"
"Chữ duyên?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo nghi hoặc nói.
"Đúng vậy, chính là chữ duyên, hết thảy mọi chuyện trên thế gian đều dựa vào nhân duyên, duyên đến, cái gì cũng có, duyên không đến, chỉ có thể nói là thời cơ chưa tới!"
Bộ Phàm cũng không biết Tiểu Hỉ Bảo có hiểu hay không, dù sao hắn cũng chỉ thuận miệng bịa chuyện mà thôi.
“Thế nhưng không phải trước kia phụ thân người thường xuyên nói duyên tại thiên định, còn phận do người làm?" Tiểu Hỉ Bảo bĩu cái miệng nhỏ nhắn.
Bộ Phàm: "..."
Sao cái câu này lọt vào tai hắn lại giống như nàng ấy đang muốn nói, người có cảm thấy mình nói được mà không làm được không?
"Trước kia ta có nói những lời này ư?" Bộ Phàm giả bộ hồ đồ nói.
"Có, phụ thân còn nói mệnh ta do ta định, không phải do trời!" Tiểu Hỉ Bảo lại nói.
Bộ Phàm bất đắc dĩ .
Đây là những lời ngày trước hắn khuyên bảo Tiểu Hoan Bảo, không nghĩ tới hiện giờ lại bị Tiểu Hỉ Bảo lấy ra để phản bác hắn.
Thật sự là nhân quả tuần hoàn.
"Chuyện này ấy à... Tuy rằng có rất nhiều chuyện, có thể thông qua cố gắng để thay đổi, nhưng có một số việc lại cần chú ý tới duyên phận, mà ta và nương của ngươi, loại chuyện này cần phải do thiên định!"
Bộ Phàm cảm giác hiện giờ hắn đã không dễ dàng lừa gạt Tiểu Hỉ Bảo như trước nữa.
"Phải do thiên định?" Tiểu Hỉ Bảo ngẩng đầu lên, nhìn không trung xanh thẳm, nói: "Lão thiên gia gia có thể cho Tiểu Hỉ Bảo một muội muội hay không?"
Bộ Phàm nở nụ cười.
Hài tử này rất thành thật.
Tuy hắn thừa nhận Tiểu Hỉ Bảo có phúc khí cực kỳ mạnh nhưng loại chuyện này đâu phải do ông trời có thể quyết định?
Nhưng ít nhất trước mắt, hắn cũng vờ vịt cho qua chuyện của Tiểu Hỉ Bảo rồi.
"Vì sao Tiểu Hỉ Bảo nhất định phải muốn muội muội? Chẳng lẽ Tiểu Hỉ Bảo không thích đệ đệ?" Bộ Phàm cười nói.
"Không phải, Tiểu Hỉ Bảo cũng thích đệ đệ, nhưng đệ đệ không thể mặc y phục giống Tiểu Hỉ Bảo được!" Tiểu Hỉ Bảo lắc lắc đầu: "Tiểu Hỉ Bảo muốn cách ăn mặc của tiểu muội muội phải thật duyên dáng, xinh đẹp!"
"Chắc chắn về sau Tiểu Hỉ Bảo sẽ là tỷ tỷ tốt!" Bộ Phàm cười sờ sờ đầu Tiểu Hỉ Bảo, Tiểu Hỉ Bảo cười cực kỳ đáng yêu, dễ mến.
"Tiên sinh, các ngươi đang làm cái gì vậy?" Ngô Huyền Tử từ ngoài sân đi đến, chú ý tới đôi phụ thân nữ nhi đang ngồi xổm trong góc.
"Hoá ra là Ngô phu tử!" Bộ Phàm cười đứng lên: "Đệ tử học tập trong sân, chúng ta vào trong phòng nói chuyện!"
"Ta đi đun nước pha trà cho hai người!" Tiểu Hỉ Bảo rất hiểu chuyện, chạy tới phòng bếp đun nước pha trà.
Tiểu Hoan Bảo và hai huynh muội Đường Thanh Sơn đồng loạt hành lễ chào hỏi Ngô Huyền Tử, Ngô Huyền Tử vuốt vuốt râu bạc, cười gật đầu.
Hai người vào nhà chính.
Ngô Huyền Tử ngồi xuống, nhân tiện nói tạ ơn: "Đa tạ tiên sinh đã ra tay cứu Triệu Doanh?"
Triệu Doanh?
Đó là vị nào?
Ngô Huyền Tử thấy Bộ Phàm lộ vẻ mặt nghi hoặc, ông ta đã biết Định An Hầu không nói họ tên thật ra.
Nhưng chuyện này cũng là đúng lý hợp tình.
Còn không đợi Ngô Huyền Tử giải thích Triệu Doanh là ai, rất nhanh Bộ Phàm đã phản ứng lại, hắn biết người Ngô Huyền Tử nói đến là ai.
Dù sao, trong khoảng thời gian này, hắn chỉ cứu duy nhất một người.
Người nọ chính là Triệu Chính.
"Chẳng lẽ người Ngô phu tử nói là người khoảng thời gian trước được cô em vợ của ta nhặt được trên đường? Ngô phu tử cũng biết hắn?" Bộ Phàm đưa mắt nhìn về phía Ngô Huyền Tử.
Hắn có chút ngoài ý muốn khi thấy Ngô Huyền Tử quen biết Định An Hầu,.
Nhưng nghĩ tới chuyện Ngô Huyền Tử với tu vi bực này lại là người thường xuyên du lịch nhân gian, ông ta có biết nhiều người một chút cũng là chuyện rất bình thường.
"Đúng vậy, chính là hắn, nhưng ta và hắn cũng không gọi là quen biết, chỉ từng gặp gỡ vài lần thôi.” Lúc trước Ngô Huyền Tử đã biết hắn ta được Tiểu Ny cứu từ trong miệng Định An Hầu, không khỏi gật đầu nói.