Kỳ thật vốn dĩ Ngô Huyền Tử cũng muốn đưa Định An Hầu cùng tới, nhưng Định An Hầu còn phải tới học đường dạy học, chỉ có thể chờ khi có thời gian lại đến bái phỏng.
"Thì ra là thế, kỳ thật cứu hắn cũng chỉ là chuyện nhấc tay, Ngô phu tử không cần khách khí như vậy!" Bộ Phàm khoát tay.
"Tuy nói thì nói như thế, nhưng nếu không có tiên sinh ra tay cứu giúp, chỉ sợ thương tích của Triệu Doanh không khỏi hẳn nhanh như vậy!"
Tuy vị ẩn sĩ cao nhân trước mắt này không quan tâm, nhưng trong lòng Ngô Huyền Tử vẫn biết rõ ràng.
"Tiên sinh không tò mò về lai lịch của Triệu Doanh?" Đột nhiên Ngô Huyền Tử ghé mắt lén lút liếc Bộ Phàm một cái.
"Biết thì như thế nào?" Bộ Phàm cười nhạt.
Ngô Huyền Tử nhìn vẻ mặt bình thản của Bộ Phàm, trong lòng thầm cười khổ, cũng đúng, tồn tại như tiên sinh mọi chuyện trên thế gian chỉ là nhất thời mà thôi.
Thế nhưng ông ta đâu biết rằng Bộ Phàm đã tường tận lai lịch của Triệu Doanh rồi, cũng biết hắn ta chính là Định An Hầu, Đại Tướng quân trấn thủ biên quan.
"Lần này Ngô phu tử đi tới, là vì chuyện của Triệu Doanh?" Bộ Phàm nhìn Ngô Huyền Tử, hắn đoán Ngô Huyền Tử tới đây vì vu độc trên người Định An Hầu.
"Không phải!" Ngô Huyền Tử chậm rãi lắc đầu: "Nếu không phải sáng nay trên đường đến nhà tiên sinh vừa vặn gặp hắn, ta còn không biết hắn đang làm phu tử thể dục trong học đường tiểu trấn."
"Hả? Vậy phu tử tới vì chuyện gì?" Bộ Phàm hỏi.
"Kỳ thật là đêm qua, đột nhiên ta cảm giác đã có vài tên tu sĩ đi về phía chúng ta bên này, thế nhưng lúc sau lại đột nhiên biến mất!" Ngô Huyền Tử chỉ nói đến đây, lại không nói tiếp nữa, chỉ hướng ánh mắt trộm nhìn Bộ Phàm. Ý rất rõ ràng, ông ta đang hoài nghi có phải Bộ Phàm ra tay hay không!
"Đúng vậy, mấy người kia là ta ra tay giải quyết!"
Bộ Phàm cũng không giấu giếm, rất hào phóng thừa nhận: "Mấy người kia không phải đi ngang qua nơi đây, mà đang tìm kiếm một người?"
"Tìm kiếm một người? Chẳng lẽ là Triệu Doanh?" Ngô Huyền Tử hơi hơi im lặng, bỗng nhiên liên tưởng đến cái gì.
"Đúng vậy, mục tiêu của mấy người kia chính là Triệu Doanh, muốn nhổ cỏ tận gốc!" Bộ Phàm nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Tiên sinh có biết những người đó là người phương nào không?" Ngô Huyền Tử thở sâu, trầm giọng nói.
"Vu sư Nam Cương!" Bộ Phàm nhẹ giọng nói.
"Tiên sinh có biết vì sao Vu sư Nam Cương muốn tập kích Triệu Doanh không?" Ngô Huyền Tử nghe vậy, không khỏi nhăn mày hỏi.
"Chỉ biết là bọn họ nhận mệnh lệnh từ Đại Tế Ti tới nơi đây, còn mục đích là gì, ngay cả bọn họ cũng không biết, nhưng có một điều có thể xác định, bọn họ đã phái không ít người đi!" Bộ Phàm nhún nhún vai, tỏ vẻ hắn cũng bất lực.
"Đa tạ tiên sinh đã cho biết!" Ngô Huyền Tử chắp tay nói lời cảm tạ: “Xin tiên sinh yên tâm, mấy ngày nữa, ta sẽ khiến Triệu Doanh tự rời khỏi tiểu trấn, tất nhiên sẽ không để những chuyện bên ngoài liên lụy đến tiểu trấn!"
Ngô Huyền Tử biết tính tình của vị Bộ tiên sinh trước mắt này, chỉ cần người nào đó có tranh chấp gì đó với bên ngoài, nhất định sẽ không được ở lại tiểu trấn.
"Không cần làm như vậy!" Bộ Phàm xấu hổ cười cười.
Hắn không nghĩ tới Ngô Huyền Tử lại đi đúng hướng như vậy.
Nhưng mà trước mắt đúng là hắn không muốn cho Định An Hầu rời đi.
Nói đến đây, vẫn là vì Tiểu Ny.
Dựa theo trí nhớ kiếp trước của Tiểu Mãn, quả thực chuyện giữa Định An Hầu và Tiểu Ny, có thể dùng một câu để hình dung.
Đó là cắt không đứt, thớ còn vương.
Mà một kiếp này, lại bị hắn làm rối loạn lung tung.
Định An Hầu không giả vờ mất trí nhớ ở bên người Tiểu Ny, như vậy giữa bọn họ sẽ bớt đi một chút dây dưa.
Cho nên, để đền bù, hắn chỉ có thể tạm thời giữ Định An Hầu ở lại trong tiểu trấn một khoảng thời gian, nhìn xem chuyện này phát triển.
Tuy hắn vẫn một mực không thừa nhận Định An Hầu là chốn đi về tốt nhất dành cho Tiểu Ny, nhưng lại không ngăn nổi những lời Đại Ny nói.
"Hôn nhân chính là duyên phận, duyên phận đã sắp đặt, đều có thâm ý, tim không vương vấn, tình không rối loạn, không sợ tương lai."
Nói trắng ra chính là hết thảy cứ để thuận theo tự nhiên.
Thê tử nhà mình đã nói như vậy, Bộ Phàm còn có thể nói cái gì đây?
Nhưng mà, Ngô Huyền Tử lại không biết chuyện đó.
Ông ta lại cho rằng Bộ Phàm để Định An Hầu ở lại tiểu trấn là có sắp xếp gì khác, bằng không đâu để Định An Hầu tới học đường làm tiên sinh thể dục?
"Phụ thân, đun sôi nước rồi!" Ngay lúc đó, Tiểu Hỉ Bảo bưng khay chạy chậm tiến vào, sau đó đặt cái khay lên bàn.
"Tiểu Hỉ Bảo thật ngoan!" Bộ Phàm cười sờ sờ đầu Tiểu Hỉ Bảo.
"Ta đi ra ngoài chơi đây!" Tiểu Hỉ Bảo ngọt ngào cười rồi xoay người chạy ra ngoài.
Ngô Huyền Tử nhìn theo bóng dáng Tiểu Hỉ Bảo rời đi, tươi cười hòa ái vuốt vuốt râu.
Trước kia ông ta không rõ vì sao Bộ tiên sinh có tu vi thông thiên lại ở tiểu trấn cưới thê sinh tử, mãi cho đến khi nhìn thấy gia đình nhỏ ấm áp hòa thuận này, dường như ông ta đã hiểu.
Bỗng nhiên, trong đầu ông ta lại hiện lên cảnh Tống Lại Tử giới thiệu đối tượng cho mình, sau đó lắc mạnh đầu để vứt bỏ mấy suy nghĩ lung tung rối loạn đó đi.
…