Vào đêm.
Bộ Phàm lại bàn luận với Đại Ny về chuyện của Tiểu Ny, Đại Ny nghĩ một lát rồi nói: "Hôm nay Minh Châu đã nói với ta về chuyện của Tiểu Ny!"
"Nàng ấy nói với nàng như thế nào?" Bộ Phàm có chút hiếu kỳ nói.
"Nàng ấy nói dường như Tiểu Ny có ý tứ với Triệu Chính kia!" Đại Ny trả lời.
"Minh Châu đã gặp Triệu Chính kia?" Bộ Phàm ngoài ý muốn nói.
"Ừm, tối hôm qua Tiểu Ny và Minh Châu đi xem biểu diễn, vừa lúc gặp Triệu Chính!" Đại Ny lại nói: "Minh Châu còn nói thân phận của Triệu Chính này không đơn giản, không phải Vương gia, thì chính là Đại Tướng quân!"
Bộ Phàm dở khóc dở cười.
"Nha đầu kia chỉ biết đoán mò, Tiểu Ny mới gặp mặt Triệu Chính vài lần mà? Đã có ý với người ta?"
Từ trước đến nay, năng lực tưởng tượng của Chu Minh Châu vẫn cực kỳ mạnh mẽ.
Càng đáng sợ hơn chính là mỗi lần Chu Minh Châu tưởng tượng, nàng ấy thường đoán trúng tám chín phần mười.
Đúng là chẳng giống ai.
"Chuyện này rất khó nói, ta nghe nương ta nói mấy ngày Triệu Chính kia bị thương đều là Tiểu Ny chăm sóc!" Đại Ny từ chối cho ý kiến nói.
"Cả thay y phục?" Bộ Phàm kinh ngạc nói.
"Chàng cho rằng phụ mẫu ta sẽ cho nàng ấy làm như vậy?" Đại Ny cười khanh khách hỏi ngược lại.
"Ta chỉ thuận miệng hỏi chút thôi!" Bộ Phàm ho khan vài tiếng, đã thấy Đại Ny dùng ánh mắt trong suốt vẫn một mực nhìn hắn.
Hắn vội vàng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, hôm nay Tiểu Hỉ Bảo nói nàng ấy muốn một muội muội. Đại Ny, nàng nói xem, hài tử chỉ có một nguyện vọng nho nhỏ như vậy, chúng ta làm phụ mẫu cũng không thể khiến hài tử thất vọng, đúng không?"
"Lần trước chàng cũng lấy Tiểu Hỉ Bảo ra làm cái cớ!" Đại Ny cho hắn một cái nhìn đầy giận dữ.
"Lần này không giống, lần này là thật !" Bộ Phàm khẳng định nói.
"À? Nói vậy lần trước là giả?" Đại Ny bỗng dưng thản nhiên cười.
Bộ Phàm: "..."
Được rồi, hắn vừa bê đá đập chân mình.
Đêm tối bao phủ đại địa, ánh trăng mông lung, bóng cây lắc lư, làn gió nhẹ nhàng thổi.
So sánh với sự yên lặng của những thôn xung quanh, vào ban đêm, Ca Lạp trấn lại tương đối náo nhiệt. Đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hí khúc từ nơi nào đó truyền đến.
Ngô Huyền Tử đi vào nơi ở tạm của Định An Hầu, nói chuyện phiếm với hắn ta.
Khi Định An Hầu nghe nói người phục kích hắn ta không phải là tà tu, mà là Vu sư Nam Cương, hàng chân mày không khỏi nhíu chặt lại.
"Đại Ngụy chúng ta chưa bao giờ chạm mặt với vu nhân Nam Cương, rốt cuộc là vì sao bọn họ lại làm như vậy?" Định An Hầu lộ vẻ mặt khó hiểu.
Phải biết rằng, từ trước đến nay vu nhân Nam Cương luôn là đám người cực kỳ thần bí, tuy đều là nhân tộc, nhưng bọn họ lại sinh sống trong địa vực Nam Cương của Yêu tộc, rất ít qua lại với các vương triều.
"Có lẽ bọn họ muốn mưu đồ Đại Ngụy!" Dường như Ngô Huyền Tử đã đoán ra điều gì.
"Thánh Nhân, người có ý gì?" Định An Hầu khó hiểu nói.
"Triệu tướng quân, chỉ sợ ngươi còn không biết chuyện vài năm trước Hoàng thái tôn trúng độc. Đó là vu độc!" Bỗng nhiên vẻ mặt Ngô Huyền Tử trở nên nghiêm túc nói.
"Người nói cái gì?" Định An Hầu trầm giọng nói.
Tuy Vĩnh Văn Đế là đế vương cao quý của Đại Ngụy vương triều, nhưng trong hậu cung, ngoại trừ Hoàng hậu, không còn một vị phi tần nào khác.
Mà Hoàng hậu chỉ sinh cho Vĩnh Văn Đế một Thái tu.
Đáng tiếc Thái tu sớm mất khi còn tráng niên, chỉ để lại một vị Hoàng thái tôn là Tào Tiểu Lệ.
Là con nối dòng duy nhất của Vĩnh Văn Đế, Hoàng thái tôn cũng chính là đế vương tương lai của Đại Ngụy.
Vậy mà có người dám mưu hại đế vương tương lai của Đại Ngụy, làm sao hắn ta có thể không khiếp sợ đây?
"Đám vu nhân Nam Cương này đáng chết!" Trong ánh mắt Định An Hầu hiện lên một vệt sát cơ, sát khí tích tụ qua bao năm chiến đấu nơi sa trường phủ kín cả người.
"Triệu tướng quân chớ giận, hiện giờ vu độc trên người Hoàng thái tôn đã được giải, ngươi có thể yên tâm!"
Ngô Huyền Tử cũng hiểu tâm tình của Định An Hầu, lúc trước khi ông ta biết chuyện Tào Tiểu Lệ trúng độc, tâm tình cũng không khác Định An Hầu là mấy.
"Vậy là tốt rồi!" Trong lòng Định An Hầu hơi yên ổn một chút: "Thánh Thượng đã tra rõ chuyện Hoàng thái tôn trúng vu độc hay chưa?"
"Dĩ nhiên là tra rõ rồi, thế nhưng chuyện Hoàng thái tôn liên lụy đến rất nhiều người, đã thăm dò ra đủ loại quan to trên triều đình có chút liên lụy với Vu sư!"
Đến đây, sao Định An Hầu còn không rõ ý tứ của Ngô Huyền Tử là gì?
Đám người kia chẳng những mưu hại Hoàng thái tôn, còn ra tay với hắn ta, cộng thêm chuyện có rất nhiều quan viên trong triều đình dính líu tới, mà Nam Cương kia lại chẳng phải nơi tốt lành gì, đã có hoàn cảnh ác liệt, còn chất chứa quá nhiều yêu thú độc trùng.
Khó trách vừa nãy Ngô Thánh Nhân đã suy đoán vu nhân Nam Cương muốn mưu đồ ranh giới Đại Ngụy.
Không đúng.
Bỗng nhiên Định An Hầu nghĩ tới cái gì: "Thánh Nhân, người vừa nói quan to trong triều đình có dính líu với Vu sư Nam Cương, phải chăng tam đại thư viện kia cũng có dính líu với vu nhân Nam Cương?"