Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 110 - Chương 818 - Bối Cảnh Của Tống Lại Tử Rất Cứng (2)

Chương 818 - Bối Cảnh Của Tống Lại Tử Rất Cứng (2)
Chương 818 - Bối Cảnh Của Tống Lại Tử Rất Cứng (2)

"Có lẽ có, cũng có lẽ không, nhưng có cũng chẳng sao cả!" Ngô Huyền Tử cảm thán một tiếng rồi lạnh nhạt cười nói.

"Thánh Nhân, ý của người là gì?" Định An Hầu hiếu kỳ nói.

"Hàng năm Triệu tướng quân đều trấn thủ biên quan, nên không hiểu biết những chuyện đã xảy ra bên trong Đại Ngụy. Hiện giờ Đại Ngụy không chỉ có tam đại thư viện, mà đã là tứ đại thư viện rồi!" Ngô Huyền Tử cười giải thích.

"Tứ đại thư viện?"

Trong đầu Định An Hầu hiện lên một suy nghĩ: "Chẳng lẽ..."

"Đúng vậy, chính là thư viện Bất Phàm trong tiểu trấn. Hiện giờ trên triều đình không chỉ có người của tam đại thư viện!"

Khuôn mặt Ngô Huyền Tử trở nên hiền hòa, ông ta đưa tay vuốt vuốt râu: "Cho nên Triệu tướng quân, ngươi không chỉ đơn giản là dạy học trong một học đường bình thường, mà đang bồi dưỡng một đám lương đống trên có thể lãnh binh tác chiến, dưới có thể cứu đời giúp người cho Đại Ngụy!"

Định An Hầu thật sự không nghĩ tới thư viện Bất Phàm còn có liên hệ cùng triều đình, mà không chỉ có liên hệ bình thường, vai trò của nó lại là ức chế tam đại thư viện.

Thế nhưng khi hắn ta tưởng tượng đến đám học trò tài hoa hơn người trong học đường và thư viện, đột nhiên nhiệt huyết trong lòng hắn ta bỗng sôi trào lên.

Nếu đám học trò này sẽ trở thành tướng lãnh Đại Ngụy trong tương lai, vậy Đại Ngụy bọn họ còn sợ gì đám Man tộc phương Bắc kia?

"Thánh Nhân, người nói xem có phải vị kia đã sớm biết việc này, cho nên mới cố tình nhúng tay vào?" Bỗng nhiên Định An Hầu nảy lên suy đoán này, hắn ta vẫn còn nhớ những gì Ngô Huyền Tử từng nói, vị kia đã một tay tạo nên thư viện Bất Phàm.

"Ta còn chưa đạt tới trình độ có thể phỏng đoán suy nghĩ của vị kia." Ngô Huyền Tử chậm rãi lắc đầu, kỳ thật lúc trước ông ta cũng có suy đoán này.

Dù sao chuyện này không khỏi quá mức trùng hợp, giống như có một bàn tay vô hình đang thao túng nó.

Mà ông ta, không đúng, phải là cả Đại Ngụy đều là quân cờ trên bàn cờ ấy.

Nhưng mà, thế thì đã làm sao?

Có thể được vị tồn tại kia chọn làm quân cờ, không còn nghi ngờ gì nữa, với loại tiểu nhân vật như ông ta, chính là một loại tạo hóa cơ duyên.

"Triệu tướng quân, vu độc mà ngươi trúng cực kỳ tương tự với Hoàng thái tôn lúc trước. Ngày đó, ngay cả ta cũng không thể xác định được nguồn gốc bệnh của Hoàng thái tôn, nhưng Bộ tiên sinh chỉ nhìn thoáng qua, lại có thể giải quyết dễ dàng."

"Ta nghĩ trong Đại Ngụy này cũng chỉ có một mình tiên sinh mới có thể giải được độc của ngươi. Vốn dĩ sáng hôm nay, ta định đề cập chuyện chất độc trên người ngươi với tiên sinh. Nhưng nghĩ lại, chắc chắn tiên sinh đã biết chuyện đó từ lâu rồi. Người còn cố ý giữ ngươi lại trong tiểu trấn, làm tiên sinh học đường, cho ngươi làm việc tại nơi này… Nói không chừng, đó là một lần khảo nghiệm với ngươi!"

Trong giọng nói của Ngô Huyền Tử tràn ngập sùng kính, sau đó ông ta nhìn về phía Định An Hầu.

"Tạ ơn Thánh Nhân chỉ điểm!" Định An Hầu cũng không ngốc, Ngô Huyền Tử đã nói như vậy, hắn ta hoặc ít hoặc nhiều cũng có thể mơ hồ đoán ra một ít tình huống

"Ừm, vừa lúc hôm nay ta xin được một bình rượu ngon từ chỗ tiên sinh, Triệu tướng quân, ngươi có lộc ăn rồi!" Bàn tay Ngô Huyền Tử vừa lật, đã lấy ra một vò rượu từ trong nhẫn trữ vật.

"Bất Phàm Tửu?" Hiển nhiên Định An Hầu đã nhận ra bình rượu trên tay Ngô Huyền Tử.

"Hử, Triệu tướng quân từng uống rồi?"

Ngô Huyền Tử cứ ngỡ Định An Hầu chưa từng được uống loại rượu này.

"Ta từng may mắn được uống rượu này từ tay đại ca của ta!" Định An Hầu lập tức phản ứng lại, hoá ra loại rượu lần trước hắn ta uống ở nhà Tống Lại Tử lại đến từ tay vị Bộ tiên sinh kia.

"Đại ca ngươi là?" Ngô Huyền Tử có chút hồ đồ, nếu ông ta nhớ không lầm, đại ca của Định An Hầu đã chết trận sa trường từ rất lâu rồi.

"Thánh Nhân, người hiểu lầm rồi, ta vừa quen vị đại ca ấy ở trong tiểu trấn. Ta không hỏi đại ca tên là gì nhưng mọi người trong tiểu trấn thích gọi hắn là ông chủ Tống!" Định An Hầu lắc đầu giải thích.

"Ông chủ Tống? Chẳng lẽ người ngươi nói là Tống Lại Tử?" Ngô Huyền Tử dở khóc dở cười nói.

"Dường như có vài người trong tiểu trấn từng gọi hắn như vậy, Thánh Nhân biết ư?” Định An Hầu hiếu kỳ nói.

"Đâu chỉ là biết!" Ngô Huyền Tử sang sảng cười to: "Triệu tướng quân, ngươi nhận Tống Lại Tử kia làm đại ca cũng không có hại. Ngươi đừng nhìn Tống Lại Tử kia chỉ là võ phu thế tục, nhưng bối cảnh của hắn rất cứng đó!"

"Ý của người là quan hệ giữa đại ca của ta và vị Bộ tiên sinh kia thật không tồi!" Định An Hầu suy đoán.

"Ha ha, đâu chỉ là không tồi? Phải nói là cực kỳ tốt mới đúng. Nói chính xác hơn, Tống Lại Tử kia còn có thể coi là nửa đồ đệ của Bộ tiên sinh!" Ngô Huyền Tử cười nói.

Định An Hầu thầm cả kinh, có thể làm đệ tử của tồn tại kia, dù chỉ là một nửa, cũng đủ khiến bao nhiêu người hâm mộ muốn chết.

"Còn nữa, dù không có Bộ tiên sinh, bối cảnh của Tống Lại Tử kia vẫn cứng như thường, bởi vì hắn còn có một lão cha nuôi vượt qua Độ Kiếp!"

"Vượt qua Độ Kiếp?" Định An Hầu giật mình.

Bình Luận (0)
Comment