"Đúng vậy, cho nên ta mới nói ngươi nhận Tống Lại Tử làm đại ca cũng không có hại!" Ngô Huyền Tử cười vỗ vỗ bả vai Định An Hầu.
Đương nhiên.
Còn một chuyện mà ông ta chưa nói.
Đó là Tống Lại Tử còn là chính hắn ta.
Trải qua cả đêm nói chuyện, Ngô Huyền Tử dặn dò Định An Hầu cứ bình tĩnh dạy học trò trong học đường đã, chờ mấy ngày nữa hai người lại cùng nhau tới bái phỏng Bộ Phàm.
Hiển nhiên là Định An Hầu không có ý kiến.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời vừa ló dạng, từng làn khói bếp hầu hết đều bay lên trên những nóc nhà trong tiểu trấn, như phủ lên bầu không khí một tầng sương mỏng manh như lục.
Một con sơn dương có bộ lông trắng như tuyết đang kéo thùng xe đứng ở ngoài sân chờ đợi, Đại Ny rời khỏi phòng, Tiểu Hỉ Bảo vội vã chạy chậm đi theo.
"Mẫu thân, người muốn tới xưởng sao?"
"Đúng vậy, Tiểu Hỉ Bảo tìm nương có cái chuyện gì nào?" Đại Ny dịu dàng cười.
"Vậy mẫu thân đi thong thả, phải cẩn thận hơn một chút, ngàn vạn lần không được ngã sấp xuống nha!" Tiểu Hỉ Bảo ngây thơ đáng yêu nói.
"Nương sẽ chú ý mà!" Đại Ny không nghĩ nhiều, nàng chỉ cho là tiểu khuê nữ đang quan tâm thôi, vì vậy lập tức duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Hỉ Bảo, sau đó leo lên xe sơn dương từ từ đi về phía tiểu trấn.
Bỗng nhiên, bên trong thùng xe, Đại Ny hoảng hốt nghĩ tới cái gì.
"Tiểu khuê nữ này!" Vẻ mặt Đại Ny có chút dở khóc dở cười.
Tuy từ trước đến nay, tiểu khuê nữ của nàng luôn nghe lời ngoan ngoãn, nhưng hôm nay nàng ấy lại đột nhiên dặn dò nàng nên đi thong thả, cẩn thận một chút, đừng ngã sấp xuống. Chuyện này khiến nàng có cảm giác là lạ.
Lúc trước nàng cũng không nghĩ nhiều, thế nhưng giờ phút này đang rảnh rỗi, nàng lại phát hiện ra có chút không thích hợp.
Bởi vì hình như ánh mắt Tiểu Hỉ Bảo vẫn một mực nhìn chằm chằm vào bụng của nàng.
Chẳng lẽ tiểu khuê nữ cho rằng nàng đang mang thai, nên mới dặn dò nàng nên chú ý tới bảo bảo trong bụng một chút?
Nhưng mà, chắc lần này nàng và trượng phu phải khiến Tiểu Hỉ Bảo thất vọng rồi.
…
Cùng lúc đó,
"Ngươi nói cái gì với nương của ngươi vậy?" Bộ Phàm phát hiện ra Tiểu Hỉ Bảo vừa chạy tới nói chuyện cùng Đại Ny, hắn có chút tò mò hỏi.
"Ta dặn dò mẫu thân đi ra ngoài nên cẩn thận hơn một chút!" Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hỉ Bảo đặt sau lưng, đáng yêu nghịch ngợm nói.
"Nương của ngươi vào tiểu trấn thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Bộ Phàm bật cười lắc đầu.
"Không phải, ta nghe Tú Nhi nói, lúc nương của nàng ấy mang bầu tiểu muội muội, cần phải đặc biệt cẩn thận, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn!" Tiểu Hỉ Bảo nghiêm trang nói.
"Hả?" Bộ Phàm ngây người một chút rồi lập tức phản ứng lại. Hắn cười nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Hỉ Bảo: "Ngươi đang hoài nghi nương của ngươi đã có bầu bảo bảo?"
"Là tiểu muội muội!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo nghiêm túc sửa lại cho đúng.
"Được được được!" Trong lòng Bộ Phàm vừa bất đắc dĩ vừa muốn bật cười.
Hai cách nói này khác nhau ư?
Hơn nữa, hắn là trượng phu làm sao có thể không biết Đại Ny có mang thai hay không?
"Nhưng mà phải làm Tiểu Hỉ Bảo thất vọng rồi, nương của ngươi không mang thai, trong bụng không có tiểu muội muội!"
Tuy hắn không đành lòng nhìn đôi mắt thất vọng của Tiểu Hỉ Bảo, nhưng hắn cũng không thể lừa gạt tiểu khuê nữ nhà mình, chỉ có thể nói tình hình thực tế ra, tránh cho Tiểu Hỉ Bảo thất vọng quá sâu.
"Không đâu. Phụ thân, tối hôm qua ta đã nằm mơ thấy tiểu muội muội!" Tiểu Hỉ Bảo lắc lắc đầu.
"Ngươi mơ thấy tiểu muội muội?" Vẻ mặt Bộ Phàm quái dị nói.
"Đúng vậy." Tiểu Hỉ Bảo gật gật đầu, trong mắt nàng ấy lóe lên ngạc nhiên mừng rỡ: "Ở trong mộng ta đưa tiểu muội muội lên ngọn núi bắt con thỏ nhỏ, còn ra bờ sông bắt thiệt nhiều thiệt nhiều cá!"
Bộ Phàm nhìn vẻ mặt vui sướng của Tiểu Hỉ Bảo, không biết nên nói cái gì mới tốt.
Hắn cho rằng hơn phân nửa là Tiểu Hỉ Bảo ngày suy nghĩ, đêm nằm mơ.
Khoan đã.
"Tiểu Hỉ Bảo, tối hôm qua ngươi ngủ?" Bộ Phàm lộ vẻ mặt cổ quái nói.
"Ta có ngủ một chút!" Đột nhiên bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hỉ Bảo có chút xấu hổ giấu kín sau lưng, đôi mắt nhỏ nhìn trái ngó phải, rõ ràng đang chột dạ.
Bộ Phàm thầm vui vẻ trong lòng.
Cái gì mà ngủ một chút?
Kỳ thật hắn cũng không bắt buộc Tiểu Hỉ Bảo tu hành.
Theo hắn suy nghĩ, Tiểu Hỉ Bảo mới được vài tuổi, cứ cho nàng ấy vui chơi thêm vài năm, cũng chẳng chậm trễ cái gì cả.
Chờ sau khi Tiểu Hỉ Bảo lớn, tính tình ổn định lại, đến lúc đó tiếp tục tu luyện cũng không muộn.
"Sư phụ!"
Bỗng nhiên, từ ngoài sân truyền đến âm thanh của huynh muội Đường Thanh Sơn.
"Các ngươi đã tới ư? Điểm tâm làm xong rồi, vào ăn đi!" Bộ Phàm ngẩng đầu nhìn hai người đang đi vào rồi cười nói.
"Cám ơn sư phụ!" Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc vội vàng nói cảm ơn.
Từ sau khi được ăn cơm nhà sư phụ, hai người bọn họ lập tức cảm thấy đồ ăn trong nhà không còn ngon nữa, vì thế từ sáng sớm, bọn họ đã tới nhà sư phụ ăn ké điểm tâm.
"Tiểu sư tỷ!" Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc dĩ nhiên sẽ không quên chào hỏi Tiểu Hỉ Bảo.
"Ừm ừm, các ngươi tới rồi!"