Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 112 - Chương 820 - Thiếu Niên Bên Cạnh Lão Tống (2)

Chương 820 - Thiếu Niên Bên Cạnh Lão Tống (2)
Chương 820 - Thiếu Niên Bên Cạnh Lão Tống (2)

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hỉ Bảo hơi hơi hất lên, rất có phong độ đại sư tỷ. Nàng ấy nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, ánh mặt trời rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn, phản chiếu một tia sáng lấp lánh.

Đường Thanh Sơn cười nhàn nhạt, hắn vẫn một mực cảm thấy tiểu sư tỷ Tiểu Hỉ Bảo này rất thú vị, đáng yêu, ngây thơ, sáng sủa, lạc quan.

Chờ đến khi Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc ăn xong điểm tâm, Tiểu Hoan Bảo cũng rời khỏi phòng. Bởi vì Tiểu Hoan Bảo đã là Trúc Cơ kỳ, nên hắn có thể tích cốc.

Đương nhiên cũng có ngoại lệ.

Ví dụ như một tiểu nha đầu nào đó đã ăn xong hai bát mì sợi trứng xào to tướng, đã vậy còn nói một câu: "Vẫn muốn một chén nữa!"

Ừm, Tiểu Hỉ Bảo là một tiểu ăn hàng. Mặc dù bụng không đói, nàng ấy vẫn không thể chống cự được tình yêu thương nồng nàn với mỹ thực.

Thời gian vội vàng qua đi.

Tiểu Mãn đã rời khỏi phòng để quét dọn đình viện, thu dọn phòng ở, mang quần áo ra phơi nắng, Tiểu Hoan Bảo dạy Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc.

Mà Tiểu Hỉ Bảo đang nằm trên lưng con cóc, hai tay chống cằm, nhìn mấy người Tiểu Hoan Bảo.

Nàng ta nhàn rỗi nhàm chán ngâm nga một khúc hát không biết tên.

"Mình bắt chước loài mèo kêu nha, kêu cùng nhau méo méo méo méo…" (Lời bài hát học tiếng mèo kêu, trend một thời, hứng thú có thể đi search lại.)

Tiếng ca nhẹ nhàng dễ nghe ấy không hề đơn điệu trong buổi sáng sớm bình thản này, bởi vì có vài con chim khách không hẹn mà cùng dừng ở mái hiên, đậu trên cây đào.

Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn đám chim khách vừa bay tới, ánh mắt không khỏi dừng trên người Tiểu Hỉ Bảo, người vừa cất tiếng ca.

"Đại tỷ tỷ, tỷ nhìn ta làm gì?"

Tiểu Hỉ Bảo quay đầu nhìn về phía Tiểu Mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra nụ cười hồn nhiên.

"Không có việc gì, chỉ muốn hỏi muội một chút, phụ thân đi đâu rồi?" Tiểu Mãn nói sang chuyện khác.

"Phụ thân vào tiểu trấn làm việc!" Tiểu Hỉ Bảo rất ngây thơ nói.

Tiểu Mãn bĩu môi, làm việc, theo ta là người lại nhàn nhã dạo chơi rồi. Nàng ấy đang nghĩ như vậy, ánh mắt rất tự nhiên đảo qua xem xét Tiểu Hoan Bảo đang dạy bảo Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc.

Sau đó Tiểu Mãn lắc đầu, tiếp tục làm việc của mình.

Dù sao một chút nữa nàng ấy còn phải tắm rửa cho đại hoàng ngưu.

"Hắt xì!"

Bên kia, Bộ Phàm đang nhàn nhã cưỡi tiểu bạch lư đi trên con đường nhỏ tới tiểu trấn, bất thình lình lại hắt xì một cái.

"Ta xem khẳng định là nha đầu Tiểu Mãn kia vừa nhắc tới ta." Bộ Phàm lau cái mũi: "Nguy hiểm thật, cũng may ta đi nhanh, nếu không lại phải nghe nha đầu kia lẩm bẩm lầm bầm!"

Tiểu bạch lư vẫn chậm rì rì đi vào tiểu trấn.

Trên đường hắn gặp không ít cư dân quen thuộc trong tiểu trấn, đám cư dân tiểu trấn đều chào hỏi Bộ Phàm, Bộ Phàm cũng lần lượt đáp lại.

"Ai nha, không phải trấn trưởng đây sao? Ngươi đang muốn đi đâu vậy?"

Bộ Phàm đi dạo một vòng tiểu trấn, bỗng nhiên, một âm thanh đặc biệt quen thuộc lại mang theo vài phần lưu manh truyền đến.

Bộ Phàm không cần xem cũng biết người kia là ai, hắn vừa quay đầu lại đã thấy Tống Lại Tử nghênh ngang ung dung đi đến.

Nhưng mà, phía sau Tống Lại Tử còn có một thiếu niên, thiếu niên này mặc phục sức của tiêu cục Bất Phàm, bởi vì vẫn luôn cúi đầu nên không thấy rõ bộ dáng.

Chỉ thấy rõ trong lòng thiếu niên nọ còn ôm mấy thanh trường đao.

Từ sáng sớm Lăng Hà Biên đã bị Tống Lại Tử kéo tới tiệm thợ rèn ôm vũ khí.

Thế nhưng hai người vừa mới lấy xong vũ khí, đi ra đường tắt đã nhìn thấy một bóng dáng cưỡi tiểu bạch lư ở phía xa xa, không đợi Lăng Hà Biên phản ứng lại, trong đầu đã truyền đến giọng nói của Lăng lão tổ.

"Lăng tiểu tử, thu lại khí tức!"

Lăng Hà Biên không có nửa phần chần chờ, lập tức thu khí tức của mình đến tận cùng.

Lập tức, ngọc bội trước ngực hắn chậm rãi truyền đến một thứ cảm giác mát lạnh, Lăng Hà Biên hiểu lão tổ đang ra tay giúp hắn xóa sạch khí tức.

“Ta sẽ niêm phong linh ngọc, tránh bị đối phương dùng thần thức tra xét. Sau khi linh ngọc bị niêm phong, nó sẽ biết biến thành ngọc thạch bình thường, chuyện tiếp theo chỉ có thể dựa vào ngươi!"

Lăng Hà Biên ngây người một chút, âm thanh trong đầu bỗng nhiên biến mất.

Sao hắn lại có cảm giác ý tứ của đối phương là ngươi cứ đứng vững nhé, ta trốn trước đây?

Nhưng sau đó, hắn chỉ có thể đi theo bên người Tống Lại Tử tới chào hỏi vị trấn trưởng kia. Nói thật, trong lòng hắn vô cùng khẩn trương.

"Lão Tống, ngươi vừa tới tiệm thợ rèn rồi quay về ư?"

Bộ Phàm leo xuống từ trên lưng tiểu bạch lư, đưa mắt nhìn thiếu niên bên người Tống Lại Tử. Chẳng qua hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ ngẩng đầu nhìn Tống Lại Tử cười hỏi.

"Đúng vậy, tuy tay nghề của ông chủ Đoạn không bằng trấn trưởng ngươi, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với người bên ngoài!" Tống Lại Tử nhếch miệng cười: "Đúng rồi, trấn trưởng, đã quên giới thiệu với ngươi, đây là Tiểu Lăng. Tiểu Lăng mau tới ra mắt trấn trưởng!"

"Ra mắt trấn trưởng!" Lăng Hà Biên vẫn cúi đầu như trước, âm thanh rụt rè vô cùng.

"Ừm!" Bộ Phàm gật gật đầu, thoạt nhìn thiếu niên này có chút sợ người lạ.

Bình Luận (0)
Comment