"Trấn trưởng, ngươi đừng trách móc. Từ nhỏ hài tử này đã theo gia gia của hắn đi khắp nơi phiêu bạc, sau này gia gia của hắn qua đời mới lưu lạc đến tiểu trấn của chúng ta. Ta thấy hài tử này đáng thương, mới giữ hắn lại làm việc trong tiêu cục. Ngươi đừng thấy hài tử này tuổi không lớn, nhưng hắn chính là thiên tài tập võ!" Tống Lại Tử nói sang sảng, vỗ vỗ bả vai Lăng Hà Biên.
"Là vậy ư?" Bộ Phàm liếc mắt nhìn Lăng Hà Biên nhiều hơn một cái.
Hắn có thể nghe ra ý trong lời Tống Lại Tử nói, đi theo gia gia khắp nơi phiêu bạc, không còn nghi ngờ gì nữa, đã nói lên thân phận trước đây của hài tử này.
"Đã quen ở tiểu trấn chưa?" Bộ Phàm tươi cười hiền hoà.
"Ngơ ngác gì vậy? Trấn trưởng đang hỏi ngươi kìa!" Tống Lại Tử có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Lăng Hà Biên.
"Ta quen rồi!" Lăng Hà Biên phục hồi lại tinh thần, vội vàng trả lời.
Lần này, Bộ Phàm đã thấy rõ ràng bộ dáng của Lăng Hà Biên, tướng mạo thanh tú sạch sẽ, bộ dạng thật không tồi.
"Vậy là tốt rồi, về sau có gì cần, lúc nào cũng có thể tới tìm ta!" Bộ Phàm cười gật đầu.
Lăng Hà Biên ngẩn ngơ nhìn nam tử trung niên có tướng mạo nho nhã kia, hắn vội vàng nói tạ ơn: "Đã biết, cám ơn trấn trưởng!"
"Trấn trưởng, chúng ta về tiêu cục trước đây. Hôm nào ta sẽ tới nhà ngươi làm khách!!" Tống Lại Tử nhếch miệng cười nói.
"Ta thấy ngươi muốn uống rượu của ta thì có!" Bộ Phàm bật cười lắc đầu.
"Tại rượu nhà trấn trưởng ngươi rất ngon mà." Tống Lại Tử chẳng cảm thấy ngượng ngùng khi bị vạch trần mục đích chân chính.
"Đi đây đi đây!" Bộ Phàm khoát tay, bày ra bộ dáng nhắm mắt làm ngơ.
"Chúng ta đi đây!"
Chờ đến khi Tống Lại Tử dẫn Lăng Hà Biên rời đi, Bộ Phàm cũng cưỡi lên tiểu bạch lư chậm rì rì đi dạo.
Lăng Hà Biên quay đầu lại đưa mắt nhìn bóng dáng cưỡi lừa kia, trong mắt có chút nghi hoặc.
Lúc trước lão tổ từng nói ngoại trừ tu sĩ có tu vi cao hơn lão, nếu không sẽ không thể cảm nhận được khí tức tu sĩ của hắn.
Mà lão tổ có tu vi Đại Thừa, trấn trưởng lại không phát hiện ra hắn là tu sĩ, chẳng lẽ tu vi của trấn trưởng không cao bằng lão tổ?
Thế nhưng vì sao lão tổ vừa thấy trấn trưởng đến đã lập tức niêm phong linh ngọc?
Lúc trở lại tiêu cục, Lăng Hà Biên giao vũ khí cho tiêu sư trong tiêu cục, sau đó từ biệt Tống Lại Tử một tiếng mới trở về căn phòng nhỏ của mình.
"Lão tổ!" Lăng Hà Biên cầm ngọc bội trên tay, thúc giục linh lực, truyền linh lực vào trong ngọc bội.
"Được rồi được rồi!" Giọng nói của Lăng lão tổ vang lên trong đầu Lăng Hà Biên.
"Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì. Ngươi đang cho rằng vị trấn trưởng kia không phát hiện ra thân phận của ngươi? Nhưng ta nói cho ngươi nghe, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi!"
Thân hình Lăng lão tổ bỗng xuất hiện trước mặt Lăng Hà Biên, hai tay đặt sau lưng, khuôn mặt tuấn lãng lộ vẻ nặng nề.
"Ngươi có biết vì sao ta vừa thấy vị trấn trưởng kia đến đã lựa chọn ẩn nấp không?"
"Vì sao?" Lăng Hà Biên khó hiểu nói.
"Bởi vì thời điểm nhìn thấy vị trấn trưởng kia, ta căn bản không cảm nhận được một tia khí tức nào, giống như người nọ chỉ là một phàm nhân bình thường vậy. Đây mới là chỗ khủng bố nhất." Lăng lão tổ trầm giọng nói.
"Lão tổ, người có ý gì?" Lăng Hà Biên nghe mà mơ hồ, gãi gãi đầu: "Phải chăng, trên thực tế, trấn trưởng không phải là tu sĩ, mà là phàm nhân?"
"Phàm nhân? Tồn tại có thể bố trí đống cấm chế huyền ảo ấy, sao có thể là phàm nhân?" Lăng lão tổ cười nhạo một tiếng.
Nói xong, lão vẫn thấy Lăng Hà Biên trưng ra vẻ mặt hoang mang, đành phải kiên nhẫn giải thích: "Lăng tiểu tử, lúc bình thường che giấu tu vi khí tức chỉ có tác dụng với những người tu vi không kém mình bao nhiêu. Nhưng đối với tu sĩ tu vi kém thật nhiều, vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được!"
"Ta biết điều này!" Lăng Hà Biên gật gật đầu, bỗng nhiên hắn hơi hơi hiểu.
Tu vi của lão tổ ở Đại Thừa kỳ, mà ngay cả lão tổ cũng không thể cảm nhận được khí tức của trấn trưởng, khác nào bảo tu vi của trấn trưởng đã vượt xa lão tổ?
"Suy nghĩ cẩn thận chưa?" Lăng lão tổ cười nhạt nhìn bộ dáng Lăng Hà Biên.
"Ừm, ý của lão tổ là tu vi của trấn trưởng đã vượt xa người. Thế nhưng vì sao vừa nãy trấn trưởng không phát hiện ra ta là tu sĩ?" Lăng Hà Biên vẫn khó hiểu nói.
"Có hai khả năng! Thứ nhất, hắn đã phát hiện ra ngươi, thế nhưng tu vi của ngươi quá thấp, đối phương căn bản không để trong lòng, còn một loại khả năng khác là..." Lăng lão tổ đang nói lại ngừng, không tiếp tục nói nữa.
"Là cái gì?" Lăng Hà Biên sốt ruột nói.
"Đối phương không phát hiện ra ngươi, bởi vì đối phương căn bản không sử dụng thủ đoạn của tu sĩ. Nói rõ ra một chút, chính là đối phương đã trở thành một phàm nhân bình thường, ẩn cư tại tiểu trấn này!" Lăng lão tổ thở dài.
"Vì sao người kia lại muốn làm như vậy? Rõ ràng là tu sĩ, vì sao còn muốn làm phàm nhân?" Càng nghe Lăng Hà Biên càng không hiểu.
"Hiện giờ lấy tu vi của ngươi vẫn không đủ để hiểu chuyện này, chờ tới khi tu vi của ngươi đạt tới Hóa Thần kỳ, ngươi sẽ hiểu càng tu luyện, càng cần quay về thuần khiết!"
Lăng lão tổ lắc đầu thở dài: "Mà vị trấn trưởng kia đang tu hành!"