Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 115 - Chương 823 - Ta Muốn Đấu Kiếm Với Ngươi (2)

Chương 823 - Ta Muốn Đấu Kiếm Với Ngươi (2)
Chương 823 - Ta Muốn Đấu Kiếm Với Ngươi (2)

"Nhưng mà ngày mai thì được!" Tống Tiểu Xuân lại bổ sung.

Ngay lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai tiểu gia hoả dần dần dâng lên niềm vui sướng dạt dào. Bộ Phàm thầm cảm thán trong lòng, xem ra Tống Tiểu Xuân càng ngày càng có bộ dáng làm phụ thân.

"Vậy trấn trưởng bá bá, ngày mai chúng ta có thể đi tìm Tiểu Hỉ tỷ tỷ chơi không?"

Bỗng nhiên, Kiếm Bảo và Lai Bảo lại đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía hắn.

"Lúc nào cũng được!" Bộ Phàm cười gật đầu, chuyện này không khỏi khiến hai tiểu gia hoả càng thêm vui sướng.

Sau khi tiếp tục nói chuyện phiếm vài câu, một nhà năm người Tống Tiểu Xuân rời khỏi, Bộ Phàm cũng cưỡi tiểu bạch lư ra chợ mua một ít nguyên liệu nấu ăn và về nhà.

Bộ Phàm vẫn tưởng rằng Tiểu Hoan Bảo vẫn đang dạy Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc học hành, ai ngờ đâu khi hắn về nhà, đã nhìn thấy năm người bọn họ túm tụm ở góc sân nướng khoai ăn rồi.

"Phụ thân, người đã trở lại?" Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Hỉ Bảo đang cầm một củ khoai lang nướng đến đen sì sì, bên miệng cũng có vết bẩn đen sì sì. Nàng ấy quay đầu lại nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời.

Kỳ thật không chỉ một mình Tiểu Hỉ Bảo như vậy, trên mặt Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc cũng có chút vết bẩn do ăn khoai lang.

Vừa thấy Bộ Phàm tiến vào, trên mặt Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc đều hiện lên vẻ ngượng ngùng.

Nói về chuyện này, vốn là hai người Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc vẫn đang học thật chăm chỉ thế nhưng Tiểu Hỉ Bảo lại ở nhà nhàm chán, kéo Tiểu Mãn ra ngoài nói muốn nướng khoai ăn.

Từ trước đến nay Tiểu Mãn vẫn luôn yêu thương muội muội Tiểu Hỉ Bảo này, tự nhiên sẽ không từ chối. Kết quả là nàng ấy đi lấy thật nhiều khoai lang ra nướng.

Mà nướng khoai sẽ tỏa ra một thứ mùi hương đặc biệt.

Và chỉ một lát sau, đã diễn biến thành năm người ngồi xổm ở góc sân nướng khoai ăn.

"Sắp tới giờ ăn cơm rồi, các ngươi còn ăn khoai lang!" Bộ Phàm có chút dở khóc dở cười.

"Phụ thân, chúng ta để lại cho người hai củ!" Tiểu Hỉ Bảo rất thức thời cầm hai củ khoai lang nướng gần như cháy sém, chạy đến trước mặt Bộ Phàm, đưa cho hắn.

"Ngươi thật thông minh!" Bộ Phàm đưa tay chọc chọc đầu Tiểu Hỉ Bảo.

Tiểu Hỉ Bảo đáng yêu thè thè lưỡi.

Và như vậy, bữa cơm trưa lại phải hoãn lại.

Ngày hôm sau, quả nhiên một nhà năm người Tống Tiểu Xuân đã đến đây.

Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành không cảm thấy ngoài ý muốn khi thấy trong nhà Bộ Phàm có thêm hai người Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc.

Dù sao, tiểu trấn này chỉ lớn chừng đó, chuyện Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc bái Bộ Phàm làm sư đã sớm lan rộng trong tiểu trấn từ lâu rồi.

Nhưng khiến cho Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành không nghĩ tới chính là, bọn họ lại có thể nhìn thấy Tiểu Hoan Bảo.

Được rồi.

Nếu hỏi người nào thần bí nhất trong tiểu trấn, câu trả lời chỉ có một, đó là nhi tử của trấn trưởng.

Rất nhiều người chỉ nghe nói trấn trưởng có nhi tử, nhưng lại chưa từng nhìn thấy mặt mũi bộ dáng của người này.

Cũng bởi vậy trong tiểu trấn, hình ảnh Tiểu Hoan Bảo lại có thêm một thứ sắc thái thần bí.

Hôm nay Đại Ny cũng nghỉ ở nhà, sau khi mấy người giới thiệu với nhau một phen, nàng và Dương Ngọc Lan, Lạc Khuynh Thành đã đi vào trong phòng nói chuyện phiếm rồi.

Mà Kiếm Bảo và Lai Bảo đến nhà, người vui vẻ nhất chính là Tiểu Hỉ Bảo.

Sau khi ba tiểu gia hoả này ngây người ở nhà một lát, chúng nó đã cưỡi lên con cóc, tham gia một lần đại mạo hiểm ngoài dã ngoại rồi.

Kỳ thật, về chuyện Tiểu Hỉ Bảo đưa Kiếm Bảo và Lai Bảo ra ngoài chơi, cả phu thê Bộ Phàm lẫn người một nhà Tống Tiểu Xuân đều cực kỳ yên tâm.

Mà vì trong nhà có khách tới, Tiểu Hoan Bảo và Đường Thanh Sơn, Đường Tiểu Ngọc cũng chuyển địa điểm đọc sách vào thư phòng. Lúc này bên ngoài đình viện chỉ còn hai người Bộ Phàm và Tống Tiểu Xuân.

Hai người bọn họ cũng không uống trà chỉ im lặng ngồi như thế.

Bộ Phàm không biết giờ phút này trong lòng Tống Tiểu Xuân đang nghĩ cái gì, nhưng giờ phút này cả người hắn có chút không được tự nhiên, chỉ có thể xem xét thanh thuộc tính đối phó cảnh tượng xấu hổ này một chút.

Ừm, tăng được 80% rồi.

"Bộ Phàm!" Bỗng nhiên, Tống Tiểu Xuân mở miệng nói.

"Ừm? Có chuyện gì?" Bộ Phàm đưa mắt cười nói, cuối cùng gia hoả này cũng không chịu được phải mở miệng trước rồi, muốn so kiên nhẫn với hắn ư? Còn non và xanh lắm.

"Ta muốn đấu kiếm với ngươi!"

"Đấu kiếm? Được rồi, ngươi thắng. Luận về kiếm, cả tiểu trấn này ai đánh lại ngươi?" Bộ Phàm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống Tiểu Xuân, vẻ mặt hắn cũng cực kỳ chắc chắn nói.

"Ta muốn nói với ngươi về kiếm, kiếm trong kiếm pháp đó!" Tống Tiểu Xuân chau mày.

"Ta cũng nói với ngươi về kiếm trong kiếm pháp mà, nãy giờ ngươi tưởng ta nói gì với ngươi chứ?" Bộ Phàm cười khẽ hỏi ngược lại.

"Ấu trĩ!" Mặt Tống Tiểu Xuân không chút thay đổi.

Bộ Phàm cảm giác bị khinh thường.

"Được rồi, không nói mấy lời vô dụng nữa. Ta hỏi ngươi, đang êm đẹp sao tự nhiên lại muốn so kiếm pháp với ta? Ta chỉ là một trấn trưởng phổ thông bình thường, làm sao có thể so được với đại kiếm tu như ngươi?"

Bình Luận (0)
Comment