Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 116 - Chương 824 - Sao Ngươi Lại Ăn Cỏ?

Chương 824 - Sao Ngươi Lại Ăn Cỏ?
Chương 824 - Sao Ngươi Lại Ăn Cỏ?

"Phổ thông bình thường?" Tống Tiểu Xuân thuật lại một lần, đôi mắt lạnh lùng nói: "Khiêm tốn quá độ chính là dối trá. Bộ Phàm, người khác không biết ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không biết. Từ nhỏ ngươi đã giảo hoạt hơn người bình thường, cũng rất thích giả ngu. Nhưng giả ngu thì thôi đi, còn để lại tình cảm khắp nơi..."

"Ngươi ngừng ngay cho ta. Có phải ngươi đang mượn cơ hội trào phúng ta hay không? Còn nữa ngươi vừa nói ta cái gì mà giảo hoạt, giả ngu thì thôi đi, còn để lại tình cảm khắp nơi?"

Nói gì khác Bộ Phàm còn có thể chịu được, nhưng bảo hắn để lại tình cảm khắp nơi thì hắn kiên quyết không thừa nhận.

"Năm ấy, một người nào đó ỷ vào bộ dạng của mình có vài phần trưởng thành, chín chắn, chuyên môn giúp những cô nương trong thôn làm việc!" Tống Tiểu Xuân không vội không chậm nói.

Vẻ mặt Bộ Phàm ngơ ngác.

Có ý gì?

Thế nhưng sau đó hắn đã phản ứng lại, còn vui vẻ tới bên người Tống Tiểu Xuân, dùng bả vai nhẹ nhàng đẩy đẩy Tống Tiểu Xuân: "Chẳng lẽ ngươi đang ghen tỵ?"

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi!" Mặt Tống Tiểu Xuân không chút thay đổi nói.

"Chột dạ nha!" Bộ Phàm vui cười nói.

"Không có!" Mặt Tống Tiểu Xuân vẫn không chút thay đổi như trước.

"Phì phì, không còn cách nào khác, ai chẳng có thời khắc tỏa sáng!" Bộ Phàm sờ sờ cằm, vẻ mặt cảm khái nói.

"Ấu trĩ!" Tống Tiểu Xuân cất giọng lạnh lùng nói.

Kỳ thật khi còn nhỏ, Bộ Phàm luôn là hài tử tốt trong miệng thôn dân, cũng là người được nhiều tiểu cô nương trong thôn nhắc tới nhất.

Mà không còn nghi ngờ gì nữa, Tống Tiểu Xuân chính là hình ảnh minh họa chân thực để giáo dục về vai phản diện, cũng là người bị rất nhiều tiểu cô nương trong thôn tránh mà không kịp.

Đây cũng là lý do vì sao khi còn nhỏ Tống Tiểu Xuân luôn thích làm phiền Bộ Phàm.

Nói đến mới biết, là do trái tim ghen tỵ của hài tử quấy phá.

Lúc ấy Đại Ny, Dương Ngọc Lan, Lạc Khuynh Thành nhìn hai người cảm tình vô cùng tốt đang ngồi bên ngoài sân, không hẹn mà cùng cười cười.

"Đừng nói lời vô nghĩa nữa. Bộ Phàm, tuy rằng ta không rõ lắm, rút cục tu vi của ngươi đã tới cấp bậc nào rồi, nhưng ta biết ngươi cũng không bình thường!" Vẻ mặt Tống Tiểu Xuân nghiêm túc nói.

"Thật sự muốn so?" Bộ Phàm bất đắc dĩ.

"Muốn!" Ánh mắt Tống Tiểu Xuân kiên định.

"Nhưng hình như hôm nay ngươi không mang kiếm đi?"

Ánh mắt Bộ Phàm liếc bên hông Tống Tiểu Xuân. Hôm nay Tống Tiểu Xuân không mang kiếm ra khỏi nhà, khó trách vừa rồi đối phương phản ứng tốt như vậy!

"Lấy thực lực của ngươi, cỏ cây trúc đá đều có thể thành kiếm, có mang hay không, không phải vấn đề!" Tống Tiểu Xuân nhẹ giọng nói.

"Được, ngươi đã muốn tỷ thí, vậy chúng ta đi ra bên ngoài so tài vậy!" Bộ Phàm nhún nhún vai. Hắn đứng dậy bước ra bên ngoài, Tống Tiểu Xuân cũng theo sát đằng sau.

Dọc theo đường đi, hai người chưa hề nói chuyện, chỉ bình tĩnh một trước một sau chậm rãi nện bước, nhưng mỗi một bước, đều xa hơn mười bước bình thường, rất nhanh đã biến mất ở cuối đường.

"Là nơi này đi!"

Mãi cho đến khi bước vào mảnh rừng nhỏ, Bộ Phàm mới ngừng chân lại, xoay người tùy ý nhặt lên một cành cây nhỏ dưới mặt đất.

Tống Tiểu Xuân cũng nhặt lên một nhánh cây tương tự.

“Ù ù."

Gió nhè nhẹ thổi cây cối chung quanh lung lay, lá cây cuốn theo chiều gió bay xuống bên dưới.

Ánh mắt Tống Tiểu Xuân đầy nghiêm túc, chăm chú.

Hiện giờ lấy tu vi thực lực của hắn, kể cả đối mặt với tu sĩ Hợp Thể kỳ, cũng có thể chiến một trận, nhưng hắn lại không dám khinh thường chút nào.

Tuy hắn chưa từng giao thủ với Bộ Phàm nhưng hắn lại mơ hồ cảm nhận được Bộ Phàm thần bí khó lường. Nhất là hai năm gần đây, loại cảm giác này càng ngày càng mạnh.

Hắn đợi chừng hai khắc, Bộ Phàm vẫn không có phản ứng gì như trước.

Trong mắt Tống Tiểu Xuân, trên người Bộ Phàm nơi nơi đều là sơ hở, nhưng không biết vì sao trong lòng hắn lại dần dần dâng lên một cỗ cảm giác áp bách, thậm chí mồ hôi đã dần dần tuôn đầy trán.

Tống Tiểu Xuân rất rõ ràng, khi cao thủ chân chính quyết đấu, chiêu thứ nhất thường thường là điểm mấu chốt để quyết định thắng bại.

Mà quá hiển nhiên Bộ Phàm đang trong tình trạng tùy thời mà động.

Tống Tiểu Xuân thở sâu, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc chăm chú nhìn Bộ Phàm.

Hai người vẫn không nhúc nhích như vậy, trong một khắc dường như không khí đều ngừng lại.

Bỗng nhiên, tay trái Bộ Phàm chuyển động.

Ra chiêu!

Chỉ trong nháy mắt, Tống Tiểu Xuân đã tập trung tâm thần, bàn tay cầm nhánh cây của hắn hơi hơi lay động, đang muốn đánh tới Bộ Phàm.

Thế nhưng ngay sau đó.

Bộ Phàm lại đưa tay ra sau lưng gãi gãi.

Tống Tiểu Xuân lập tức ngừng chân lại nhưng có thể do động tác quá mạnh, khiến cả người hắn đột nhiên lảo đảo rồi gục trên mặt đất, theo tư thế người ăn cỏ.

Bộ Phàm bị cảnh trước mắt làm vẻ mặt trở nên mơ hồ.

Hắn chỉ gãi lưng một cái thôi mà.

Sao Tống Tiểu Xuân lại gục trên mặt đất rồi?

Kỳ thật ngay từ đầu, Bộ Phàm vẫn luôn một mực chờ Tống Tiểu Xuân ra tay.

Nói gì thì nói hắn cũng là tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ.

Thế nhưng Tống Tiểu Xuân lại cố tình đứng yên bất động.

"Ngươi làm sao vậy? Đang êm đẹp tự nhiên đi ăn cỏ làm gì?" Vẻ mặt Bộ Phàm đầy quan tâm, bình tĩnh tiến lên.

Bình Luận (0)
Comment