"Ngươi..." Trong lòng Tống Tiểu Xuân đang cực kỳ tức giận, nhất là khi hắn nhìn thấy vẻ mặt đầy quan tâm của Bộ Phàm, hắn lại càng thêm tức.
Thế nhưng hắn không biết nên trả lời như thế nào, chẳng lẽ bảo hắn thừa nhận là hồi nãy hắn tưởng rằng đối phương muốn ra chiêu ư?
"Được rồi, hôm nay không thể so được!"
Tống Tiểu Xuân bị cảnh nãy làm khó chịu. Hắn lập tức đứng lên từ mặt đất, khoát tay, sau đó hờn dỗi xoay người bước đi.
"Lúc thì bảo so, lúc lại bảo không so? Xem ra không chỉ mỗi nữ nhân mới hay thay đổi!" Bộ Phàm lắc đầu cảm thán nói.
Nghe lời nói truyền đến từ phía sau, Tống Tiểu Xuân hộc máu, nếu có thể hắn thật sự muốn lấy kiếm đánh chết gia hoả này.
Lúc về đến nhà, Dương Ngọc Lan và Lạc Khuynh Thành nhìn thấy trên người Tống Tiểu Xuân bẩn đầy bùn đất, vẻ mặt đều có chút nghi hoặc khó hiểu, nhưng các nàng đều không hỏi.
Mãi cho đến khi Tiểu Hỉ Bảo và Kiếm Bảo, Lai Bảo chơi đến mệt quay về, một nhà Tống Tiểu Xuân mới cáo từ rời đi.
Bộ Phàm muốn giữ một nhà Tống Tiểu Xuân ở lại ăn bữa cơm rau dưa, nhưng bị Tống Tiểu Xuân từ chối không chút do dự.
"Hai người vừa đi đâu? Sao lúc về trên người Tiểu Xuân đầy bùn vậy?" Chờ đến khi một nhà Tống Tiểu Xuân rời khỏi, Đại Ny mới nghi hoặc nhìn về phía hắn.
"Chúng ta chẳng đi đâu cả, chỉ ra bên ngoài dạo một chút thôi!" Bộ Phàm nhún nhún vai.
"Vậy Tiểu Xuân là?" Đại Ny hỏi.
"Hắn ư? Đang đi đường bị ngã một cái!" Bộ Phàm thuận miệng trả lời.
"Sao ta cứ có cảm giác hai người ra bên ngoài đánh nhau?" Đại Ny có chút không tin.
"Làm sao có thể? Chúng ta đâu phải hài tử, làm sao có thể làm loại chuyện ấu trĩ này?" Bộ Phàm dùng lời đanh thép nói.
"Đã biết, chàng không ấu trĩ!" Đại Ny nhẹ nhàng cho hắn một cái nhìn đầy giận dữ.
Bộ Phàm cảm thấy mình thực sự cần phải khôi phục quyền uy của trượng phu. Sau đó hắn nhìn về phía Tiểu Hỉ Bảo bên cạnh: "Tiểu Hỉ Bảo, hôm nay không bắt được tiểu tinh linh mới ư?"
"Phụ thân, cái gì là tiểu tinh linh?" Tiểu Hỉ Bảo chớp chớp đôi mắt to.
"Ừm, tiểu tinh linh chính là một số động vật thực vật có bộ dạng rất đặc biệt!" Bộ Phàm giải thích.
"Không có, ta với Kiếm Bảo, Lai Bảo vào tiểu trấn chơi, không lên núi!" Tiểu Hỉ Bảo lắc lắc đầu: "Nếu phụ thân thích tiểu tinh linh, lần sau ta sẽ mang Kiếm Bảo và Lai Bảo lên núi bắt!"
"Không cần làm thế đâu!" Bộ Phàm cười sờ sờ đầu Tiểu Hỉ Bảo.
Thứ đó làm sao có thể tùy tiện bắt được?
Trong hoàng cung, ở kinh thành.
Từ sau khi Tào Tiểu Lệ đạt được sách cổ vô thượng, mỗi khi nhàn rỗi, hắn đều sẽ mở ra xem. Thế nhưng từ đó cho tới bây giờ, hắn vẫn không nắm được điểm mấu chốt.
Kỳ thật cũng không có gì lạ khi Tào Tiểu Lệ gặp phải tình huống như vậy.
Bởi vì văn tự trên bản sách cổ vô thượng này, không đúng, phải nói là ký hiệu giống văn tự trên bản sách cổ vô thượng này không hề giống quy tắc bình thường. Ngược lại nhìn chúng nó giống như một đàn kiến chi chít kéo đàn kéo lũ chạy qua.
Nếu chỉ nhìn thoáng qua một cái, sẽ không cảm nhận được gì, thế nhưng nếu cứ một mực nhìn chằm chằm vào mớ ký hiệu con kiến này, trong đầu Tào Tiểu Lệ lại dần dần xuất hiện một cảm giác mơ mơ màng màng.
Cũng khó trách từ sau thời Thái Tổ, những vị tổ tiên của Đại Ngụy kia không một ai có thể lĩnh ngộ được Đế Hoàng Đạo từ trong cuốn sách cổ vô thượng này.
Theo đạo lý, khi nhìn loại ký hiệu khiến người xem không hiểu này, rất nhiều người không kiên trì được vài ngày sẽ bỏ cuộc, nhưng trong lòng Tào Tiểu Lệ vẫn nung nấu ý định trở nên mạnh mẽ hơn thì lại khác.
Tuy hắn là Hoàng thái tôn Đại Ngụy, là người tôn quý nhất cả Đại Ngụy.
Thế nhưng ở trước mặt vị tiên sinh đó, loại thân phận này của hắn căn bản không đáng một đồng, thậm chí còn không đủ tư cách đứng trước mặt vị tiên sinh đó.
Bởi vậy, vì mục tiêu khiến cho mình trở nên mạnh mẽ, kể cả cuốn sách cổ vô thượng có khả năng làm người hôn mê, Tào Tiểu Lệ cũng nhất quyết muốn xem.
Cũng may trải qua mấy ngày nghiên cứu này, Tào Tiểu Lệ đã có chút thu hoạch.
Bởi vì hắn phát hiện những ký hiệu con kiến bên trong cuốn sách cổ vô ấy có vài ký hiệu đặc biệt thoạt nhìn có chút tương tự như sự vật gì đó.
Ví dụ như, có loại ký hiệu con kiến thoạt nhìn rất giống những mảnh ruộng đồng ngay ngắn chỉnh tề mà hắn từng nhìn thấy khi còn ở Ca Lạp trấn, còn có một loại rất giống dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Chuyện này không khỏi khiến Tào Tiểu Lệ sinh ra hoài nghi, hai chữ này có liên hệ gì với ruộng đồng và dãy núi hay không?
Tuy hắn chỉ hoài nghi, nhưng trong lòng Tào Tiểu Lệ vẫn không nhịn được cảm thấy phấn chấn.
"Không biết với bản lĩnh của vị tiên sinh kia có thể hiểu ký hiệu trên cuốn sách cổ vô thượng này hay không?" Tào Tiểu Lệ suy nghĩ một chút, sau đó lại lắc đầu.
Mặc dù trong ấn tượng của hắn, vị Bộ tiên sinh kia là một tồn tại không gì không làm được, nhưng thật sự có người hiểu được ký hiệu con kiến trên sách cổ vô thượng này ư?
Ngay lúc đó, Vĩnh Văn Đế chậm rãi bước vào thư phòng, có một lão thái giám gầy đi theo đằng sau.
"Hoàng gia gia!" Tào Tiểu Lệ lập tức đứng lên hành lễ.
"Lại đang đọc sách này ư!" Ánh mắt Vĩnh Văn Đế nhìn bản sách cổ vô thượng trên án thư.
"Ừm!" Tào Tiểu Lệ ngượng ngùng vò đầu ngây ngô cười.
Vĩnh Văn Đế thầm thở dài.
Tuy hắn cũng hy vọng tôn nhi có thể lĩnh ngộ được truyền thừa đế hoàng từ cuốn sách cổ vô thượng, nhưng hắn rất rõ ràng truyền thừa đế hoàng cũng không dễ lĩnh ngộ như vậy.
Nếu không, vì sao trải qua biết bao đời Hoàng đế Đại Ngụy lại chỉ có một mình Thái Tổ lĩnh ngộ được?