Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Tống Xuân Thảo hơi hơi đỏ lên, Tiểu Hoan sư huynh đang an ủi nàng ấy ư?
"Hơn nữa kỳ thật đại tỷ của ta có thể trực tiếp đột phá đến Kim Đan kỳ, nhưng đại tỷ của ta muốn củng cố tu vi mới cố ý dừng lại ở cảnh giới Giả Đan. Sau này ta cũng dừng lại một khoảng thời gian ở cảnh giới Giả Đan!" Tiểu Hoan Bảo cười nói.
"Tiểu Hoan sư huynh quá lợi hại !" Tống Xuân Thảo sùng bái nói.
Tiểu Mãn ngồi bên cạnh hướng ánh mắt nhìn vẻ mặt đầy hâm mộ sùng bái của Tống Xuân Thảo một chút, lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tiểu Hoan Bảo một chút, lắc đầu.
Tiểu Hoan Bảo là thiên tài tu chân có thiên phú dị bẩm, mà tư chất của Tống Xuân Thảo chỉ miễn cưỡng được coi là tiểu nữ tu thôi.
Trong tương lai, chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn.
Nói đến đây mới thấy, trên đời này cũng không nhiều nữ tử có thể xứng với Tiểu Hoan Bảo nhà nàng ấy.
Nhưng trong trí nhớ của nàng ấy cũng có mấy người.
Ừm, nàng ấy không ngại mình có mấy đệ tử thật lợi hại đâu.
…
Trong thư phòng, Bộ Phàm đưa một phương thuốc cho Tống Lại Tử.
"Lão Tống, nói thật, lấy tình huống thân thể hiện giờ của ngươi, tuyệt đại đa số dược liệu đều không có bao nhiêu tác dụng. Hiện giờ chỉ còn lại số ít dược liệu nhiều năm là dùng được thôi, nhưng giá có chút cao!"
"Hiện giờ với ta, tiền chỉ là một con số thôi!" Tống Lại Tử khoát tay, tiếp nhận phương thuốc đọc qua, lập tức trừng mắt nói: "Moá nó, cần nhiều năm như vậy?"
"Mua không được ư?" Bộ Phàm cười nói.
"Thật sự không phải không mua được, chỉ là không dễ tìm, nhưng vì thân thể khỏe mạnh, dù nhiều bạc cũng đáng!" Tống Lại Tử khẳng khái cổ vũ nói.
Bộ Phàm bật cười lắc đầu, hắn cũng không vạch trần tâm tư thầm kín của Tống Lại Tử, cái gì mà vì thân thể khỏe mạnh, nói ra cũng có người tin ư?
Chờ đến khi sắc trời dần dần tối, một nhà Tống Lại Tử và Chu Minh Châu cũng từ biệt rời đi, một nhà Bộ Phàm tiễn bọn họ ra ngoài sân.
"Đêm nay quay về phòng ngủ đi!" Đại Ny nói một tiếng, xoay người quay về phòng.
Bộ Phàm ngơ ngác sững sờ tại chỗ.
Chuyện gì đây?
Sao đột nhiên bảo hắn quay về phòng ngủ?
"Cơ hội tới rồi, tỷ phu, huynh còn không mau nhanh lên!" Tiểu Ny đẩy đẩy Bộ Phàm.
"Nha đầu kia, muội đang nghĩ cái gì đó?" Bộ Phàm ho nhẹ một tiếng, thẳng tắp sống lưng, chắp hai tay, cất bước quay về phòng.
Tiểu Ny và Tiểu Mãn nhìn nhau.
"Tiểu Mãn, nếu không tối nay chúng ta ngủ chung một đêm đi?" Tiểu Ny thân mật ôm Tiểu Mãn, vui cười nói.
"Được rồi!" Tiểu Mãn bất đắc dĩ nói.
"Ta cũng muốn!" Tiểu Hỉ Bảo giơ cánh tay nhỏ bé lên.
"Được, cùng nhau!" Không đợi Tiểu Mãn mở miệng, Tiểu Ny đã ôm lấy Tiểu Hỉ Bảo, vui vẻ nói.
Tiểu Mãn còn có thể nói cái gì đây, chỉ có thể bị động đồng ý.
"Tiểu Hoan Bảo, nếu không đêm nay ngươi cũng ngủ cùng tiểu di nhé?" Đột nhiên Tiểu Ny trêu đùa, nhìn về phía Tiểu Hoan Bảo bên cạnh.
"Không được!" Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Hoan Bảo "bụp" một cái đỏ ửng lên, hắn lập tức chạy về phòng tu luyện.
"Tiểu Hoan Bảo giống phụ thân của hắn, là thẳng nam!" Tiểu Ny lắc đầu thở dài nói.
"Tiểu di, ta cảm thấy đổi lại là bất kỳ nam hài nào, cũng sẽ giống Tiểu Hoan Bảo thôi!" Vẻ mặt Tiểu Mãn bất đắc dĩ.
…
Vào đêm.
Trong phòng rất im lặng, rất tối.
Đại Ny nghiêng người, gối đầu lên cổ tay, Bộ Phàm yên tĩnh nằm, hai người không nói chuyện, trong phòng lặng lẽ đến mức Bộ Phàm có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của Đại Ny.
"Người ban ngày không phải chàng!" Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một âm thanh rất nhỏ.
Bộ Phàm quay đầu nhìn lại.
Đại Ny vẫn quay lưng lại với hắn.
"Thân xác là chàng, nhưng lại thay đổi thành một người khác! Người kia rất lạnh nhạt, giống như không quan tâm với bất kỳ vạn vật nào trên thế gian. Ta không rõ vì sao, nhưng ta muốn nhìn xem người kia định làm cái gì? Hắn đã giấu trượng phu của ta đi đâu, nhưng không nghĩ tới chàng đã trở lại!" Giọng nói của Đại Ny giống như đang nỉ non tự nói, lại giống như đang nói với hắn.
"Đại Ny, ta..." Bộ Phàm vừa định nói chuyện, Đại Ny đột nhiên xoay người lại, đưa tay nhẹ nhàng ôm hắn.
"Để ta nói xong đi!" Đại Ny chậm rãi lắc đầu, âm thanh mang theo vài phần nín khóc mỉm cười.
"Lúc ấy ta thật sự rất sợ, rất sợ chàng sẽ rời khỏi chúng ta, nhưng ta lại không thể khóc sướt mướt giống nữ tử khác, vì cái nhà này còn cần một người tới chống đỡ!"
Bộ Phàm đau lòng.
Ban ngày, Đại Ny đối mặt với chuyện hắn rời khỏi, có vẻ rất lạnh nhạt, bình tĩnh nhưng có ai biết, đó chỉ là vẻ bề ngoài Đại Ny tạo ra để che giấu cảm xúc thật trong lòng thôi.
"Thực xin lỗi, đã làm nàng lo lắng!"
"Không sao cả, chỉ cần có chàng ở đây, cái gì cũng không quan trọng!"
Hai người rúc vào cùng nhau, tựa như bầu không khí tối đen yên lặng trong phòng vừa có thêm một tia ngọt ngào ấm áp.
…