Bộ Phàm bất đắc dĩ.
Vừa rồi hắn không cố ý nói Tống Tiểu Xuân béo, mà hắn thật sự cảm thấy khi Tống Tiểu Xuân còn nhỏ, đối phương mập mạp có chút dễ mến hơn một chút.
Nhưng mà, đã đạt được cảm xúc tiêu cực, vậy hắn cung kính không bằng tuân mệnh.
Kế tiếp, Bộ Phàm lại ở Tống phủ thêm nửa canh giờ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn cáo từ rời đi.
Tống Tiểu Xuân đưa hắn ra ngoài cổng, mặt không chút thay đổi để lại cho hắn một câu.
"Về sau đừng nên tới cửa nhà ta nữa!"
Không đợi Bộ Phàm phản ứng, Tống Tiểu Xuân đã xoay người hồi phủ.
Bộ Phàm dở khóc dở cười.
Xem xét giá trị cảm xúc tiêu cực một chút.
【 Giá trị cảm xúc tiêu cực: 109】
Ở nhà thu thập được sáu điểm cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn.
Nói cách khác, mới rời khỏi nhà một chuyến đã thu tập được một trăm linh ba điểm.
Nếu trao đổi thành giá trị kinh nghiệm, sẽ có hơn một trăm ức giá trị kinh nghiệm.
"Sao ta có thể lần sau không đến nữa chứ?" Bộ Phàm cười sờ sờ cằm.
Tuy đã thu không ít cảm xúc tiêu cực từ Tống Tiểu Xuân nhưng giá trị hảo cảm của Tống Tiểu Xuân với hắn lại không giảm bớt chút nào, vẫn là tám mươi lăm như trước.
Hình như hắn đã mơ hồ bắt được bí quyết nào đó rồi.
Dưới tình huống không làm tổn thương người khác, nhưng vẫn đạt được cảm xúc tiêu cực từ họ.
Nhưng hắn vẫn mãi không nắm được trọng điểm.
Chẳng qua vừa rồi nếu không có đồng đội tốt là Tống phu nhân hỗ trợ, chỉ sợ không dễ thu thập hơn một trăm điểm giá trị cảm xúc tiêu cực này.
"Vẫn nên về nhà, tử tế ngẫm lại trước!"
"Hãy nghe ta nói cám ơn ngươi, bởi vì có ngươi, bốn mùa ấm áp. Cám ơn ngươi, cảm tạ vì có ngươi, thế giới đẹp hơn..."
Tâm tình Bộ Phàm không tồi, hắn cưỡi lên Tiểu Bạch lư yêu quý, vừa ngân nga một khúc hát vừa đón gió, chậm rì rì về nhà.
Trong nhà, giờ phút này Tiểu Mãn đang cố hết sức kéo cái đuôi đại hoàng ngưu.
Vừa thấy hắn trở về, đại hoàng ngưu lập tức hướng ánh mắt vô cùng ủy khuất nhìn hắn.
"Tiểu Mãn, ngươi đang muốn tắm rửa cho Đại Hoàng ư?" Bộ Phàm xoay người từ trên lưng Tiểu Bạch lư xuống dưới, vội ho một tiếng, cười cười rồi đi lên phía trước nói.
"Người đã nhìn thấy còn hỏi?" Tiểu Mãn cho hắn một cái nhìn đầy giận dữ, bỗng nhiên nàng ấy để ý thấy điểm gì đó không thích hợp, lập tức nheo mắt cẩn thận đánh giá hắn.
"Trên mặt ta có cái gì ư?" Bộ Phàm đưa tay sờ sờ mặt.
"Không có thứ gì, nhưng người vui vẻ như vậy, có phải đã làm chuyện gì xấu ở tiểu trấn hay không?" Tiểu Mãn hoài nghi nói.
"Tiểu trấn lớn như vậy, ta có khả năng gây ra chuyện xấu gì chứ?" Bộ Phàm cười nói.
"Ta cũng không phải người, đâu thể biết người sẽ làm chuyện xấu gì!" Tiểu Mãn hừ hừ nói.
"Kỳ thật… ừm đúng là ta có gặp một chuyện tốt. Một khi việc này thành công, muốn một bước lên trời sẽ là chuyện cực kỳ dễ dàng!" Bộ Phàm phấn chấn tinh thần nói.
"Chuyện gì vậy?" Tiểu Mãn lập tức cảm thấy hứng thú, không khỏi hiếu kỳ nói.
"Đó là..." Bộ Phàm nhìn Tiểu Mãn hơi hơi ghé vành tai tới gần mình, hắn nhẹ giọng, nói thật nhanh:
"Trước kia có một ngọn núi, trên ngọn núi có một tòa miếu, trong miếu có lão hòa thượng và tiểu hòa thượng, tiểu hòa thượng hỏi chuyện gì vậy?"
Bộ Phàm lại niệm kinh lặp đi lặp lại một lần: “Trước kia có một ngọn núi, trên ngọn núi có một tòa miếu…”
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Tiểu Mãn lập tức đen thui.
【 Cái gì mà chuyện tốt chứ, rõ ràng là móng heo lớn đang lừa gạt nàng ấy! 】
【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn +1】
"Ai thèm nghe chứ? Đại Hoàng đi mau, ta chỉ tắm rửa cho ngươi thôi mà, sao phải sợ như vậy? Ngươi có biết ngươi là ngưu (con trâu) hay không? Là ngưu mà còn sợ tắm rửa ư?" Tiểu Mãn tức giận kéo cái đuôi Đại Hoàng.
"Tiểu Mãn, Đại Hoàng là hoàng ngưu (con bò)!" Bộ Phàm ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nhắc nhở.
"Hoàng ngưu không phải là ngưu ư?" Tiểu Mãn khó chịu phản bác.
"Nha đầu kia, chỉ số thông minh của ngươi thật sự khiến người ta ái ngại, chẳng lẽ cứ có chữ ngưu thì là ngưu? Tê ngưu (con tê giác) còn là con ngựa kìa!" Bộ Phàm cười nói.
【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn +1】
"Chỉ số thông minh của người mới khiến người ta ái ngại đó, tê ngưu sao có thể là con ngựa được?" Tiểu Mãn tức giận nói: "Không thèm nghe người nói nữa, ta còn phải đưa Đại Hoàng đi tắm rửa!"
Nói xong, Tiểu Mãn nổi giận đùng đùng kéo cái đuôi Đại Hoàng ra hậu viện.
Bộ Phàm bật cười lắc đầu.
Có vẻ nha đầu kia không thích người khác nói chỉ số thông minh của nàng ấy không được.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa đã bị người làm hồ đồ. Hôm nay Ngô phu tử tới, còn mang một người đến, không gặp người ở nhà nên đi về rồi!" Đột nhiên Tiểu Mãn ngừng chân một chút, nghĩ tới cái gì rồi quay đầu lại nói.
"Mang một người đến? Là ai?" Bộ Phàm kinh dị nói.