"Nếu ý kiến của hai ngươi đã nhất trí như vậy, ta đành ra tay giúp các ngươi mạnh mẽ trao đổi thân thể. Chà, các ngươi không biết, có bao nhiêu người không được trải nghiệm loại tình huống như các ngươi đâu!" Bộ Phàm lắc đầu cảm thán.
【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Đường Thanh Sơn +1+1+1+1+1】
【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Đường Tiểu Ngọc +1+1+1+1+1】
Bộ Phàm nở nụ cười nhìn vẻ mặt buồn bực của Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc.
Quả nhiên đệ tử phải dùng để thu hoạch.
Kế tiếp, Bộ Phàm để hai người Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc đứng thẳng rồi nhắm mắt lại.
Lúc sau hắn ra tay như điện, điểm một cái ở mi tâm của Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc, lập tức hai điểm sáng nhỏ bay ra từ mi tâm của hai người ấy.
Cuối cùng Bộ Phàm vung tay lên, hai điểm sáng này thay đổi vị trí rồi tự bắn vào mi tâm của Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc.
Từ lúc hắn ra tay đến khi chấm dứt chuyện này, không đầy một hơi thở.
Tiểu Hỉ Bảo đứng bên cạnh, hai tay chống cằm, tò mò nhìn cảnh này.
"Các ngươi có thể mở mắt ra!" Bộ Phàm ngồi trở lại vào ghế, nhẹ giọng nói.
Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc chậm rãi mở mắt ra, trong đầu có chút choáng váng.
Nhưng chỉ chốc lát sau là ổn rồi, bọn họ nhìn hai tay một chút, lại nhìn nhau, sau khi xác nhận thân thể đã đổi trở về, đôi mắt lập tức đong đầy vui sướng.
"Vừa bắt đầu sẽ có chút không khó chịu, đây là hiện tượng bình thường!" Bộ Phàm nhẹ giọng nhắc nhở.
"Cám ơn sư phụ!" Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc lập tức nói lời cảm tạ.
"Đừng khách khí với ta!"
Chạng vạng, Bộ Phàm giữ Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc ở lại trong nhà ăn bữa cơm, hai người ấy tự nhiên cũng sẽ không phản đối.
Ăn xong cơm chiều, lúc này Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc mới cáo từ rời đi.
Nhưng mà bởi vì không thấy Tiểu Hoan Bảo, vẻ mặt Đường Tiểu Ngọc lại có chút uể oải.
Ban đêm, một nhà Bộ Phàm ngồi trong sân thưởng thức sao trời buổi tối.
Trên trời có rất nhiều sao, rất sáng, cũng rất đẹp, Tiểu Hỉ Bảo nằm trong lòng Bộ Phàm, mở to đôi mắt ngập nước nhìn bầu trời đầy sao.
Đại Ny vàTiểu Ny ngồi bên cạnh bàn đá vừa trò chuyện về xưởng xà phòng vừa thêu quần áo.
"Phụ thân, bầu trời sao thật là đẹp." Giọng nói mềm mại của Tiểu Hỉ Bảo cất lên.
"Đúng vậy!" Bộ Phàm thuận miệng đáp.
"Phụ thân, người nói đi, trên những ngôi sao đó có người hay không?" Tiểu Hỉ Bảo tựa như một bảo bảo tò mò hỏi.
"Hẳn là có!" Bộ Phàm trả lời.
"Như vậy ngôi sao kia có người ở đó hay không?" Tiểu Hỉ Bảo vươn bàn tay nhỏ bé, chỉ một ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh ở phía Bắc.
"Không có đâu!" Bộ Phàm cũng không biết Tiểu Hỉ Bảo chỉ ngôi sao nào, hắn chỉ thuận miệng nói.
"Ta thích ngôi sao đó nhất, nếu nó có thể rơi xuống thì tốt rồi!" Tiểu Hỉ Bảo đầy mong đợi nói.
Bộ Phàm thầm cười, đúng là hài tử ăn nói không kiêng kị, đừng thấy ngôi sao trên trời có kích thước thật nhỏ, nhưng nếu thật sự nện xuống, không phải là...
Khoan đã.
Bộ Phàm ý thức được cái gì, hắn cẩn thận nhìn chằm chằm bầu trời đêm.
Dường như ngôi sao ở phương hướng vừa rồi Tiểu Hỉ Bảo chỉ đang càng lúc càng sáng, không đúng... Là càng ngày càng gần .
Đây không phải ảo giác.
Nó thực sự lao xuống đây.
"Tiểu Hỉ Bảo, nhanh thu lại lời nói vừa rồi!" Bộ Phàm giật mình một cái, lập tức nói với Tiểu Hỉ Bảo.
"Hả?" Vẻ mặt Tiểu Hỉ Bảo đầy mờ mịt nhỏ nhắn đáng yêu.
"Tiểu Hỉ Bảo, ngươi ngẫm lại mà xem, ngôi sao đó đang êm đẹp trên trời, bây giờ nó rơi xuống lỡ đập trúng người thì biết làm sao bây giờ? Đập vào người là rất đau đấy! Chờ về sau phụ thân có bản lĩnh, Tiểu Hỉ Bảo thích ngôi sao nào, phụ thân sẽ hái cho Tiểu Hỉ Bảo ngôi sao đó, có được không?" Bộ Phàm ho nhẹ một tiếng, vội vàng giải thích, trán đã bắt đầu toát mồ hôi.
"Phụ thân nói đúng, ngôi sao đập vào người là không được đâu, vậy đừng rơi xuống nữa!" Tiểu Hỉ Bảo nghĩ một hồi rồi gật gật đầu nói.
Tiểu Ny ngồi bên cạnh nghe thấy đối thoại giữa Bộ Phàm và Tiểu Hỉ Bảo, che miệng cười trộm.
"Tỷ, tỷ phu quá thương Tiểu Hỉ Bảo, Tiểu Hỉ Bảo muốn sao rơi xuống, tỷ phu lại nói sẽ hái sao cho Tiểu Hỉ Bảo!"
"Là tỷ phu ngươi sợ sao rơi xuống!" Đại Ny cười yếu ớt nói.
"Làm sao có thể!" Tiểu Ny cho rằng Đại Ny đang nói đùa, không coi là thật.
Mà giờ phút này, Bộ Phàm đưa mắt nhìn bầu trời sao, ngôi sao càng ngày càng sáng hồi nãy không còn tiếp tục sáng như trước nữa, hắn lập tức nhẹ nhàng thở ra thật dài.
Vừa rồi chẳng lẽ hắn đã cứu vớt một thế giới?
Nhưng mà năng lực của Tiểu Hỉ Bảo quá nghịch thiên rồi.
Nói sao rơi, sao rơi thật.
Nếu bảo chuyện hồi nãy là trùng hợp, có đánh chết hắn cũng không tin.
Khoan đã...
Bỗng nhiên trong đầu Bộ Phàm hiện lên một ý tưởng.
Đúng là vận khí của Tiểu Hỉ Bảo không thể chê được, giống như tôn nữ ruột thịt của lão Thiên vậy.
Nếu hắn bảo Tiểu Hỉ Bảo chúc phúc mình vài câu, không phải mỗi ngày rút thưởng đều giật được giải thưởng lớn ư?