Tiểu Ny cảm thấy sáng nay tỷ phu có vấn đề, tốt nhất là mặc kệ cho huynh ấy tiếp tục ngẩn người đi.
"Ta còn phải đi làm điểm tâm, tỷ phu, huynh muốn yên lặng một chút thì cứ yên lặng một chút đi!" Nói xong, Tiểu Ny đi vào phòng bếp.
Bộ Phàm lại nhìn lên không trung, thở dài.
Hắn cứ nghĩ mãi mà không rõ vì sao hắn rút thưởng kiểu gì cũng ra cảm ơn đã tham gia?
Một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp.
Nhưng tới hơn hai mươi lần đều là cảm ơn đã tham gia.
Ngay cả chút giải thưởng an ủi cũng không có, chơi gì mà hố người vậy?
"Phụ thân, sao người lại ngồi ở đây?" Tiểu Hỉ Bảo cũng rời giường, mềm mại đáng yêu chạy đến bên cạnh Bộ Phàm ngồi xuống.
"Không có việc gì, phụ thân đang suy nghĩ một chuyện thôi!"
Bộ Phàm nhìn thoáng qua tiểu khuê nữ bên cạnh, dĩ nhiên là hắn sẽ không trút oán khí lên người tiểu khuê nữ.
Thế nhưng hắn vẫn có chút không rõ, vì sao phúc khí của Tiểu Hỉ Bảo lại không có tác dụng với hắn?
Theo lý thuyết, chuyện này không thể xảy ra đâu.
Tiểu Hỉ Bảo muốn trời nổi gió đổ mưa, trời lập tức nổi gió đổ mưa. Tiểu Hỉ Bảo chúc phúc cho ai, người nọ sẽ đạt được phúc vận, tại sao hết lần này tới lần khác đến lượt hắn lại không dùng được?
Chẳng lẽ vận khí của hắn kém đến mức cả Tiểu Hỉ Bảo cũng không khiêng nổi?
Điều này sao có thể?
Vận khí của hắn vẫn luôn rất tốt mà?
Cưới được thê tử xinh đẹp, có ba hài tử nghe lời.
Về sự nghiệp, hắn là trấn trưởng Ca Lạp trấn, viện trưởng thư viện Bất Phàm.
Gia đình sự nghiệp vẹn cả đôi đàng, làm sao dám nói vận khí không tốt?
Như vậy chỉ có một cách để giải thích.
Đại luân bàn kia có vấn đề!
Bộ Phàm càng nghĩ càng cảm thấy lý do này rất có khả năng.
Dù sao chỉ cần là hạng mục có liên quan tới rút thưởng, người nào không có thao tác ám rương?
"Về sau không bao giờ thăm dò rút thưởng cái quái gì nữa, đều là trò chơi hố người!"
…
Trong phòng bếp, Đại Ny và Tiểu Ny đang làm sủi cảo.
Tiểu Ny kể cho đại tỷ nghe chuyện buổi sáng nàng ấy bắt gặp Bộ Phàm ngồi ngẩn người ở bậc cửa.
"Đại tỷ, tỷ nói xem, có phải tỷ phu đến thời kỳ mãn kinh hay không? Rõ ràng là buổi sáng, còn nói cái gì mà trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn, còn nói ta tranh luận nữa. Tỷ nghĩ mà xem, ai thèm tranh luận chứ? Hơn nữa ta thấy vài ngày gần đây hành vi của tỷ phu đều rất cổ quái!" Tiểu Ny mơ hồ suy đoán.
"Thời kỳ mãn kinh là cái gì?" Đại Ny nghe được một từ ngữ xa lạ, lập tức nghi hoặc hỏi.
"Nói như thế nào đây? Thời kỳ mãn kinh chính là một loại quái bệnh con người sẽ mắc phải khi tới một độ tuổi nào đó, người mắc quái bệnh này sẽ có tâm tình bất ổn, lực chú ý suy giảm, thường xuyên không tập trung, cảm xúc xuống thấp bất chợt. Tóm lại là có rất nhiều triệu chứng như vậy!" Tiểu Ny giải thích.
"Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ tới chứ?" Không đợi Đại Ny mở miệng, một âm thanh đột ngột vang lên.
Cùng với âm thanh này còn có một tiếng vỗ tay đi kèm.
Đại Ny và Tiểu Ny quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy không biết đã vào phòng bếp từ khi nào Tiểu Mãn.
"Tiểu Mãn, sao hôm nay ngươi dậy sớm như vậy?" Tiểu Ny cười nói.
"Ta đến giúp hai người làm điểm tâm!" Tiểu Mãn sẽ không nói nàng ấy qua đây vì hoàn thành nhiệm vụ đánh dấu đâu: "Tiểu di, ta cảm thấy lời người vừa nói rất có đạo lý!"
Tiểu Mãn đi lên phía trước, đầu tiên là rửa sạch tay rồi đi tới hỗ trợ làm sủi cảo.
"Cái gì có đạo lý?" Tiểu Ny được khen bất ngờ như thế cũng có chút mơ hồ.
"Là người bảo phụ thân ta vào thời kỳ mãn kinh đó!" Vẻ mặt Tiểu Mãn trở nên cực kỳ nghiêm túc, bắt đầu liệt kê lần lượt những hành vi cổ quái gần đây của Bộ Phàm.
Cái gì mà một giây trước còn vui vẻ, một giây sau đã chuyển thành u ám mất mát.
"Đúng vậy đúng vậy, giận vui bất thường, cảm xúc không ổn định… Quá rõ ràng rồi chính là bệnh thời kỳ mãn kinh!" Tiểu Ny càng nghe càng gật đầu phụ họa.
"Các ngươi đoán mò cái gì đó? Phụ thân ngươi, tỷ phu ngươi là lang trung, chàng có bệnh chẳng lẽ chàng không biết?" Đại Ny ngồi bên cạnh nhàn nhạt cười hỏi ngược lại.
"Đại tỷ, nói cũng không thể nói như vậy, không phải có câu y giả bất tự y(*) ư? Nói không chừng chính vì tỷ phu là lang trung mới không phát hiện ra mình nhiễm bệnh!"
(*) Thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình.
Vẻ mặt Tiểu Ny đầy khẳng định nói.
"Đúng vậy, nương, ta nói với người, mỗi khi người ta tới bốn mươi tuổi đều sẽ mắc căn bệnh thời kỳ mãn kinh này. Nếu ta nhớ không sai, phụ thân đã bốn mươi tuổi rồi?" Tiểu Mãn cũng cho rằng như vậy.
"Cũng không biết các ngươi nghe tới loại bệnh này ở đâu?" Đại Ny bật cười lắc đầu.
"Mẹ nuôi!"
"Minh Châu!"
Tiểu Ny và Tiểu Mãn trăm miệng một lời đáp lại, sau đó nhìn nhau đột nhiên bật cười.