Cho nên luận về trình độ nắm giữ tin tức, chưa chắc hắn đã so sánh được với Đại Ny.
Nhưng mà Hạ gia lại dám sư tử há miệng, đòi Lý gia phải chi một trăm lượng lễ hỏi, cũng ngoài dự đoán của hắn.
Lại nói một trăm lượng là khái niệm gì?
Lấy ví dụ một nhà năm người, không kể tới những tiêu dùng khác, chỉ tính chi tiêu thiết yếu hàng ngày, một năm cộng lại chỉ mất chừng năm, sáu lượng bạc thôi.
Vậy một trăm lượng chính là tương đương với hơn mười năm tiêu dùng của một nhà năm người.
"Việc này là Chu môi nhân nói cho muội?" Bộ Phàm hiếu kỳ nói.
"Đúng vậy, buổi chiều hôm nay nàng ấy đến xưởng chúng ta. Đại tỷ cũng biết!" Tiểu Ny nói.
Đại Ny ngồi bên cạnh gật đầu.
Bộ Phàm lắc đầu, xem ra ngày mai mọi người cả tiểu trấn cũng biết.
"Chỉ sợ việc kia không kết thúc bằng chuyện đón dâu, mà là kết thù rồi!"
"Chắc chắn luôn ấy. Vốn dĩ việc này do Hạ gia không đúng, hiện giờ lại dám công phu sư tử ngoạm. Ta đoán, nhà bọn họ đã tưởng ăn chắc nhà ngũ đường thúc rồi!" Tiểu Ny hừ lạnh một tiếng.
"Vậy tình huống bên nhà ngũ thúc thì sao?" Bộ Phàm hỏi.
"Nghe Chu môi nhân nói ngũ đường thúc bên kia không đồng ý, còn nói từ bỏ mối hôn sự này, nhưng hài tử Tín Đức kia đã nhận định chắc chắn là Hạ Cúc cô nương rồi. Cũng không biết Hạ Cúc kia cho Tín Đức mê hồn dược gì?" Tiểu Ny thở dài.
"Xem ra việc này không dễ giải quyết như vậy!" Bộ Phàm lắc đầu.
"Đại tỷ phu, nếu không ngày mai huynh đi khuyên nhủ Tín Đức, khiến hắn đừng để tâm vào chuyện vụn vặt này nữa. Trên đời này nhiều cô nương tốt như vậy, vì sao cứ vẫn luôn là Hạ Cúc kia?" Tiểu Ny nói.
"Được, ngày mai ta đi xem!"
…
Hạ gia.
Giờ phút này, Lưu Đông Hải và Hạ thị đang ở trong phòng tranh cãi ầm ĩ.
"Sao bà lại đòi Lý gia kia một trăm lượng bạc? Bà muốn Tiểu Cúc qua đó phải đối mặt với nhà trượng phu như thế nào?" Vẻ mặt Lưu Đông Hải trầm mặc chất vấn.
"Làm sao, làm sao nào? Ta nuôi khuê nữ lớn như vậy, đòi chút lễ hỏi thì làm sao? Hơn nữa Ca Lạp trấn kia là nơi nào chứ? Người nơi đó đều là kẻ có tiền, chắc Lý gia kia cũng được lắm. Ta còn nghe nói Lý gia có chút quan hệ thân thích với trấn trưởng, bọn họ không thiếu chút bạc này!" Hạ thị dắt giọng nói.
"Bà... Quá ngang ngược!" Lưu Đông Hải bị tức đến nghẹn cả nửa ngày mới thốt ra được một câu.
"Ta có cái gì mà ngang ngược? Ta làm như vậy còn không phải vì cái nhà này ư? Nhi tử đọc sách không cần bạc hả, cưới tức phụ không cần lễ hỏi hả? Còn Đào Hoa nữa, về sau cũng phải gả cho người tốt, không cần đồ cưới ư? Ta đòi một trăm lượng dường như còn thiếu đó!" Thái độ Hạ thị rất ngang ngược nói.
"Thế nhưng bà có nghĩ tới chuyện, lỡ như Lý gia từ chối mối hôn sự này hay không?" Lưu Đông Hải kiềm chế lửa giận trong lòng hỏi.
"Không có khả năng, nếu bọn họ dám từ chối, ta sẽ lên nhà bọn họ làm loạn!" Hạ thị sửng sốt một chút rồi chần chờ nói.
"Loạn hả? Bà định làm loạn như thế nào? Lúc trước là chúng ta không chiếm lý, nhưng người ta chẳng những không trách chúng ta còn đồng ý cưới Tiểu Cúc. Hiện giờ bà còn dám đòi một trăm lượng lễ hỏi. Bà thực sự nghĩ người ta là kẻ coi tiền như rác, tùy ý để bà bắt nạt ư?" Lưu Đông Hải giận quá mà bật cười.
Lúc trước hắn không ủng hộ Hạ thị tới Lý gia làm loạn, nhưng ai bảo hắn chỉ là một kẻ ở rể, tiếng nói trong nhà không có chút trọng lượng nào.
"Nếu không chúng ta đòi bớt đi một ít, năm mươi lượng thì sao?" Hạ thị do dự, đúng là bà ta cũng sợ Lý gia đột nhiên hủy bỏ mối hôn sự này.
"Năm mươi lượng?" Lưu Đông Hải tự giễu cười.
“Ông cười cái gì mà cười, năm mươi lượng là nhiều sao?" Hạ thị khó chịu hỏi ngược lại.
"Đúng vậy, không nhiều. Ngô viên ngoại trong thôn có mấy chục mẫu ruộng, nhưng nhi tử nhà bọn họ cưới tức phụ cũng chỉ bỏ ra mười hai lượng lễ hỏi!"
Lưu Đông Hải biết lễ hỏi bao nhiêu quyết định trình độ coi trọng của nhà trượng phu đối với nữ nhân sắp cưới, nhưng hắn rất rõ ràng nữ nhi nhà hắn có tình huống gì.
Nếu Lý gia thực sự từ chối mối hôn sự này, chỉ sợ cả đời này nữ nhi sẽ rất khó tìm được nhà trượng phu tốt như vậy.
“Ông đừng nghĩ rằng ta không hiểu ông có ý gì. Ta nói cho ông nghe Lưu Đông Hải, nếu không có lão nương ta đánh cược mặt mũi, chỉ dựa vào phế vật không trứng như ông, mối hôn sự này có thể đến lượt nhà chúng ta không?" Hạ thị chỉ vào mũi Lưu Đông Hải mà mắng, lập tức khiến Lưu Đông Hải tức giận giơ tay lên, chỉ hận không thể tát vào mặt Hạ thị một cái.
"Ông dám!" Hạ thị hắt cằm, ánh mắt đầy hống hách.
Lưu Đông Hải cắn răng, đành phải gạt phắt tay xuống.
"Vô dụng, đồ bỏ đi!" Hạ thị cất giọng miệt thị, hừ lạnh một tiếng.
"Rầm rầm rầm!" Ngay lúc đó, từ ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng đập cửa.