"Hai người có phiền hay không? Có cho người khác ngủ không?" Ngay sau đó, âm thanh cáu kỉnh của một thiếu niên từ bên ngoài truyền đến.
"Không cãi, không cãi nữa, Tiểu Tùng, ngươi nhanh trở về ngủ đi, ngày mai ngươi còn phải tới tư thục đi học!" Hạ thị vừa nghe thấy âm thanh của nhi tử, lập tức thay đổi bộ dáng hống hách hồi nãy, giọng nói biến thành nhã nhặn vô cùng.
"Được, nếu hai người còn tiếp tục cãi nhau, ngày mai ta sẽ không đi tư thục!" Hạ Tùng uy hiếp.
"Được được được!" Hạ thị vội đồng ý.
Một lát sau, bên ngoài vô cùng im ắng.
"Mau ngủ đi, đừng tranh cãi làm phiền nhi tử." Hạ thị tức giận lườm Lưu Đông Hải một cái rồi trực tiếp quay về nằm trên giường.
"Bà ngủ đi, ta ra bên ngoài ngồi một lát!" Lưu Đông Hải đâu còn có tâm tư ngủ nghê gì nữa, hắn đứng dậy đẩy cửa ra bên ngoài.
"Ông không ngủ mặc ông, ta còn muốn ngủ!" Hạ thị cũng mặc kệ gã trượng phu vô dụng này, kéo chăn đi ngủ.
Lưu Đông Hải ra bên ngoài, lấy ra điếu thuốc lá sợi, yên lặng hút trong sân.
Thật ra từ đáy lòng hắn vẫn luôn có câu muốn nói.
Đã là nam nhân, dù không cưới được tức phụ, cũng tuyệt đối dừng đi ở rể.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng để củi cũ nát phía Đông.
Căn phòng này được dựng bằng cỏ tranh khô chỉ chuyên dùng để chứa củi, bên trong bày từng bó từng bó củi lửa.
Ở bên cạnh những bó củi lửa ấy, có một cái giường làm từ ván gỗ.
Nói là giường làm từ ván gỗ thật ra chỉ là một tấm ván gỗ gác lên trên mấy bó củi khô mà thôi.
Hạ Cúc mghe thấy âm thanh truyền đến từ bên ngoài, nàng ấy cuộn mình lại, hai tay gắt gao ôm tấm chăn cũ nát, nước mắt không nhịn được lại chảy xuống dưới.
Nàng ấy nghĩ mãi mà không rõ vì sao nương cứ lần lượt muốn bức bách Lý gia?
…
Ngày hôm sau, Bộ Phàm cưỡi tiểu bạch lư đi tới nhà Lý Đại Đầu.
Dù sao bản thân là trấn trưởng, cư dân tiểu trấn xảy ra chuyện, hắn cũng nên qua an ủi một chút.
Tới nhà Lý Đại Đầu, càng đừng nói, hiện giờ nhà Lý Đại Đầu náo nhiệt lắm, chẳng những Lý tộc trưởng đến đây, ngay cả nhạc phụ nhạc mẫu của hắn cũng có mặt.
Xem ra chuyện Hạ gia sư tử ngoạm đã lan truyền rồi.
Mọi người Lý thị vừa thấy hắn đến, đều đi tới chào hỏi, ngay cả Lý phụ và Lý Triệu Thị cũng đi tới.
"Đại nữ tế, việc này ngươi chịu khó khuyên bảo hài tử Tín Đức kia một chút, rõ ràng là Hạ gia kia thấy hài tử Tín Đức ngoan ngoãn, mới ra sức bắt nạt!" Nhạc mẫu Lý Triệu Thị ôm lòng đả đảo bất công thay Lý Tín Đức.
Thật ra không chỉ một mình Lý Triệu Thị cho rằng như vậy, tất cả người của Lý thị nhất tộc cũng cảm thấy như vậy.
Tuy hiện giờ Lý thị nhất tộc bọn họ không thiếu một trăm lượng kia, nếu là tình huống bình thường, bọn họ cũng bỏ ra được.
Nhưng Hạ gia kia rõ ràng là đám người không nói lý, đầu tiên là dùng sự trong sạch của khuê nữ ép buộc, sau đó là sư tử ngoạm, bây giờ bọn họ đòi một trăm lượng lễ hỏi, ai biết sau này còn muốn cái gì nữa.
"Ta biết rồi!" Bộ Phàm gật đầu, đầu tiên là lên tiếng chào hỏi phu thê Lý Đại Đầu, sau đó muốn đi gặp Lý Tín Đức.
Bởi vì xảy ra chuyện với Hạ gia, Lý Tín Đức cũng không tới thư viện đi học.
Mà khi Bộ Phàm đi gần tới thư phòng Lý Tín Đức, đã thấy một bóng dáng quen thuộc từ bên trong đi ra.
"Sao ngươi lại tới đây?" Bộ Phàm có chút ngoài ý muốn, người trước mắt không phải ai khác, đúng là Chu Minh Châu.
"Học trò thư viện xảy ra loại chuyện này, ta là phó viện trưởng thư viện, đi tới ân cần thăm hỏi một chút cũng rất bình thường mà." Chu Minh Châu hì hì cười.
Giờ phút này nàng ấy mặc váy dài màu tím nhạt làm nền cho đường cong lả lướt duyên dáng của mình, trên mái tóc đâm nghiêng một cây trâm cài, ánh mắt trong suốt giống như miếng băng thả vào suối nước, không nhiễm một tia cát bụi thế gian, lông mi dài mà dày đậm.
Bộ Phàm thấy vậy, chắp hai tay lắc đầu
"Ngươi lắc đầu cái gì?" Chu Minh Châu nhíu mày lại.
"Không có gì, ta chỉ cảm thấy ngươi không có nổi một nam nhân, thì cố sức ăn mặc trang điểm lộng lẫy để làm chi, là cho ai xem chứ?" Bộ Phàm lắc đầu cảm thán nói.
【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Chu Minh Châu +1+1+1+1+1+1】
"Trấn trưởng, lúc trước Tiểu Ny nói ngươi bước vào thời kỳ mãn kinh ta còn không tin, nhưng hiện tại thì ta tin rồi. Ngươi chẳng những vào thời kỳ mãn kinh, theo ta còn có thêm một bệnh nữa, thẳng nam ung thư giai đoạn cuối! Cái loại mà chuẩn bị chết đó!" Chu Minh Châu ngoảnh đầu, không thèm để ý tới Bộ Phàm, lập tức sải bước đi ra phòng ngoài.
"Ta chỉ đùa thôi mà, giận làm chi chứ?" Bộ Phàm lắc đầu, nhưng trong lòng thầm sung sướng nhận lấy giá trị cảm xúc tiêu cực.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên hỏi nha đầu kia tìm Tín Đức có chuyện gì!" Bộ Phàm vỗ đầu một cái.
"Quên đi, vẫn nên vào hỏi hài tử Tín Đức thì hơn!" Nói xong, Bộ Phàm nhấc chân đi vào thư phòng.