Trong thư phòng, Lý Tín Đức đang ngồi phía trước án thư, tay cầm bút lông, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
"Tín Đức!" Bộ Phàm nói.
"Viện trưởng, sao người lại tới đây!" Lý Tín Đức phục hồi lại tinh thần, vội vàng tiến lên nghênh đón.
"Đừng khách khí như vậy, ta chỉ đi tới nhìn xem ngươi thôi, ngươi vừa suy nghĩ cái gì?" Bộ Phàm khoát tay.
"Không có!" Mặt Lý Tín Đức đỏ lên.
"Đừng ngượng ngùng!" Bộ Phàm cười vỗ vỗ bả vai Lý Tín Đức: "Ta nghe phụ mẫu ngươi nói, ngươi đã nhận định Hạ Cúc cô nương kia rồi?"
"Ừm!" Lý Tín Đức cúi đầu: "Quân tử đã nói là phải giữ lời, lần trước nếu ta đã đồng ý mối hôn sự này, vậy không có đạo lý từ chối!"
"Đúng, quân tử đã nói là phải giữ lời, nhưng còn có một câu khác, là quân tử còn cần học được phân biệt đúng sai. Ngươi cảm thấy Hạ gia đòi nhà các ngươi đưa một trăm lượng lễ hỏi là đúng hay sai?" Bộ Phàm chắp hai tay hỏi.
Lý Tín Đức im lặng một lát rồi lắc đầu: "Tuy với nhà chúng ta, một trăm lượng cũng không tính cái gì, nhưng lễ hỏi nhà bình thường chỉ có mấy lượng. Hạ gia làm như vậy quả thật có chút không ổn!"
"Đâu chỉ là không ổn? Bọn họ làm như vậy cũng tương đương với bán khuê nữ." Bộ Phàm cảm thán nói.
"Nhưng cái chính là ta cưới vị cô nương kia, chứ không phải người nhà bọn họ!" Lý Tín Đức nói.
Bộ Phàm lắc đầu: "Nói là nói như vậy, nhưng muốn cắt đứt quan hệ đâu có đơn giản như vậy. Ta nói khó nghe một chút, có nhạc gia cực phẩm như vậy là một chuyện rất bực mình. Bình thường không có việc gì là tới cửa tống tiền, không hài lòng còn có thể lấy chuyện làm ô uế thanh danh ra uy hiếp ngươi. Ngươi cảm thấy có nhạc gia như vậy là có lợi hay có hại?"
Lý Tín Đức lắc đầu, sau đó lại đột nhiên nở nụ cười: "Viện trưởng, ta phát hiện lời nói của người giống Chu viện trưởng như đúc. Vừa rồi nàng ấy cũng nói với ta như vậy!"
"Ha, vừa rồi Chu viện trưởng cũng nói với ngươi những lời này?" Bộ Phàm không tin nổi, hóa ra Chu Minh Châu cũng tới đây để khuyên Lý Tín Đức.
"Đúng vậy, Chu viện trưởng còn nói nhiều hơn người!” Lý Tín Đức gật đầu nói.
"Ta muốn nghe xem Chu viện trưởng đã thao thao bất tuyệt cái gì. Tín Đức, ngươi nói ta nghe một chút?" Bộ Phàm cũng không nóng nảy, hắn ngồi lên cái ghế cạnh đó, tò mò hỏi.
"Cũng không có gì. Nàng ấy chỉ kể ta nghe vài chuyện về cực phẩm nhạc phụ hố nữ tế, còn nói hôn nhân là chuyện của hai gia đình, nếu một phía không tốt, đều sẽ ảnh hưởng tới sự lâu bền trong cuộc hôn nhân của phu thê hai người!" Lý Tín Đức gãi gãi đầu.
"Ừm, tuy Chu viện trưởng không lập gia đình, nhưng lời nàng ấy nói rất có lý. Vậy ngươi nghĩ như thế nào?" Bộ Phàm hỏi.
"Thật ra ta cũng hiểu Chu viện trưởng nói đúng, hôn nhân là một loại trách nhiệm. Nếu ta đã quyết định gánh vác phần trách nhiệm này, ta sẽ không hối hận!" Ánh mắt Lý Tín Đức kiên định nói.
"Vậy ngươi vẫn quyết định kết hôn với Hạ Cúc cô nương kia?" Bộ Phàm nghe là hiểu, Lý Tín Đức đang muốn cho hắn thấy lập trường của mình.
Lý Tín Đức không trực tiếp trả lời, mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giờ phút này, cây đại thụ ở ngoài cửa sổ bị gió nhẹ thổi làm cành lá nhẹ nhàng lay động, từng phiến lá cây từ từ lơ lửng qua đỉnh đầu, giống như một con bướm đang chầm chậm bay múa.
"Viện trưởng, từ hôm qua cho tới hôm nay, có rất nhiều người tới khuyên ta, có người nói Hạ gia lòng tham không đáy, nhưng càng nhiều người nói bộ dạng của Hạ cô nương quá đáng xấu hổ, là sửu nha đầu nổi danh trong thôn bọn họ? Nhưng vẻ bề ngoài quan trọng đến thế sao? Ta lại cảm thấy nó không quan trọng. Trong mắt ta, chỉ có đồ vật mới cần chú ý tới xấu đẹp nhưng có đẹp đến mấy nhìn lâu cũng thấy chán. Và người xinh đẹp chân chính chưa bao giờ có bề ngoài xinh đẹp động lòng người, bọn họ có một tấm lòng xinh đẹp."
"Viện trưởng, người cảm thấy thế nào?" Đột nhiên Lý Tín Đức nhìn về phía hắn hỏi.
Bộ Phàm lắc đầu: "Ta lại cảm thấy nhan giá trị cũng rất quan trọng.”
【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Lý Tín Đức +1+1+1+1+1】
Bộ Phàm nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Lý Tín Đức, rồi bật cười vỗ vỗ bả vai Lý Tín Đức: “ Chỉ đùa với tiểu tử ngươi một chút thôi mà, đừng tưởng thật!"
"Ta biết mà, viện trưởng không phải loại người chú trọng bề ngoài đâu!" Lý Tín Đức nhẹ nhàng thở ra.
Trong cảm nhận của hắn, viện trưởng giống như một Thánh Nhân, sao có thể là loại người nông cạn kia chứ?
Bộ Phàm ho nhẹ một tiếng: "Ngươi nói đúng, dù có vẻ bề ngoài xinh đẹp thì theo thời gian lâu dài, bất cứ khuyết điểm gì cũng sẽ lộ ra. Nhưng người có tấm lòng đẹp, lại giống như một kho báu, không ngừng khai quật sẽ khiến người ta dần dần phát hiện ra đối phương càng ngày càng đẹp!"
"Người có tấm lòng đẹp tựa như một kho báu!" Lý Tín Đức thì thào trong miệng rồi lập tức chắp tay nói: "Viện trưởng, người nói quá đúng!"