Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 188 - Chương 896 - Đây Là Một Quyển Tiểu Thuyết (2)

Chương 896 - Đây Là Một Quyển Tiểu Thuyết (2)
Chương 896 - Đây Là Một Quyển Tiểu Thuyết (2)

"Tàm tạm thôi!" Bộ Phàm khiêm tốn cười: “Chắc hẳn hồi nãy ngươi cũng nói những lời vừa rồi với Chu viện trưởng?"

Mặt Lý Tín Đức đỏ lên, hắn không khỏi đưa tay lau cái mũi, có một loại ngượng ngùng khi bị người vạch trần.

"Vậy Chu viện trưởng trả lời như thế nào?" Bộ Phàm cười nói.

"Chu viện trưởng nói ta rất tốt. Còn nói chuyện của ta để nàng ấy xử lý, bảo ta cứ yên tâm cưới Hạ cô nương!"Lý Tín Đức cúi đầu, có chút thiếu nam thẹn thùng.

Bộ Phàm hết chỗ nói rồi.

Nhanh như vậy đã bị thuyết phục?

Nhưng mà qua vài lời trao đổi hồi nãy, hắn cũng hiểu đúng là Lý Tín Đức nhận định Hạ Cúc rồi.

Trước kia hắn cảm thấy chuyện nhất kiến chung tình chẳng khác gì thấy đẹp là sáng mắt.

Nhưng dường như Lý Tín Đức không hề quá quan tâm tới nhan giá trị của Hạ Cúc.

Hoặc là nói, trong mắt tình nhân, đều là Tây Thi?

Người bên ngoài nhìn Hạ Cúc là một sửu nha đầu, nhưng ở trong mắt Lý Tín Đức Hạ Cúc lại xinh đẹp tựa thiên tiên.

Ai, có đôi khi duyên phận luôn kỳ diệu như vậy, chỉ có thể nói đối phương đã gặp đúng người, đúng thời gian, đúng địa điểm mà thôi.

"Chu viện trưởng đã nói với ngươi như vậy, thế thì cứ giao cho nàng ấy đi. Chắc không có vấn đề gì đâu!"

Tuy Bộ Phàm nói như vậy, nhưng không biết vì sao hắn lại có một loại cảm giác bị người ta cướp nhiệm vụ rồi.

"Đúng rồi, sau đó Chu viện trưởng còn nói rất nhiều chuyện mà ta nghe không hiểu lắm!" Bỗng nhiên Lý Tín Đức nghĩ tới cái gì, gãi gãi đầu nói.

"Nói gì cơ?" Bộ Phàm hiếu kỳ nói.

"Chu viện trưởng nói Hạ cô nương kia là cô nương tốt, bảo ta nên đối xử tốt với nàng một chút, nói không chừng về sau Hạ cô nương sẽ từ vịt con xấu xí biến thành cái gì mà thiên nga trắng. Còn nói Hạ Cúc có một muội muội, bảo lúc ta thành thân nhớ chú ý một chút, còn nói Hạ gia kia vô cùng có khả năng sẽ giở bài thế giá lưu(*), ta cũng nghe không hiểu lắm!"

(*) Loại chuyện về tráo đổi cô dâu.

Bộ Phàm nghe Lý Tín Đức nói, khóe miệng khẽ động vài cái.

Vịt con xấu xí biến thành thiên nga trắng?

Thế giá lưu?

Không biết là đầu óc nàng ấy đã nghĩ đến đâu rồi?

Bộ Phàm lắc đầu.

Hắn đã sớm quen với các loại tư tưởng kỳ diệu của Chu Minh Châu rồi.

Lần trước nha đầu kia còn nói Đại Ny là nữ chủ mà.

Sau đó không biết Chu Minh Châu đã nói cái gì với nhà Lý Đại Đầu, chỉ biết nhà Lý Đại Đầu đã không còn ý kiến về mối hôn sự này nữa, còn ủy thác chuyện của Hạ gia cho Chu Minh Châu xử lý.

Mà Bộ Phàm, kẻ làm trấn trưởng của trấn đó, lại phát hiện ra lần này hắn bị ghẻ lạnh rồi.

Hắn càng ngày càng khẳng định Chu Minh Châu tới đây để cướp nhiệm vụ của hắn.

Sau đó hắn cùng Chu Minh Châu tạm biệt người Lý gia, lại cùng rời khỏi Lý gia, tiểu bạch lư theo sát phía sau bọn họ.

"Minh Châu, rõ ràng là hài tử Tín Đức kia thành thân, sao ta lại thấy ngươi còn vui sướng hơn cả hắn vậy?"

Giờ phút này, Chu Minh Châu đang chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, miệng ngân nga một khúc hát không biết tên. Nàng ấy đi đằng trước, thoạt nhìn tâm tình không tồi.

Mà như thế lại khiến Bộ Phàm cảm thấy có chút cổ quái.

"Có nói với ngươi, ngươi cũng không hiểu!" Chu Minh Châu quay đầu lại, nghịch ngợm cười.

"Ngươi chưa nói sao biết ta nghe không hiểu?" Bộ Phàm cười nói.

"Được rồi, ta nói cho ngươi nhưng ngươi tuyệt đối đừng có giật mình!" Chu Minh Châu cười hì hì nói.

"Có cảnh tượng lớn gì mà ta chưa từng thấy!" Bộ Phàm tự tin cười nói.

"Vậy ngươi cứ nghe đi. Ừm, là ta đang hoài nghi, thật ra thế giới này của chúng ta chính là một quyển tiểu thuyết. Không đúng, hẳn là thế giới đa trọng tiểu thuyết. Ý là trong thế giới này tồn tại rất nhiều bản tiểu thuyết. Ta còn khẳng định được một chuyện, đây là thế giới tiểu thuyết nữ tần (ngôn tình)!" Hai mắt linh động của Chu Minh Châu lóe sáng.

Trong đầu Bộ Phàm lập tức nhảy lên hình ảnh một anh da đen với vẻ mặt ngơ ngác và một đống dấu chấm hỏi.

Thế giới đa trọng tiểu thuyết?

Thế giới tiểu thuyết nữ tần?

Rút cuộc nó là cái gì?

"Ngươi xem, nếu ta nói mặt ngươi chuyển thành ngơ ngác, mà ta không nói, ngươi lại muốn biết!" Chu Minh Châu cho hắn một cái nhìn đầy giận dữ.

"Ngươi nói chuyện kinh thiên động địa như vậy, chẳng lẽ không cho phép ta ngơ ngác một chút?” Bộ Phàm bật cười lắc đầu

"Vậy là ngươi tin?" Chu Minh Châu hiếu kỳ nói.

"Tin hay không cứ để sau lại nói. Vấn đề bây giờ là vì sao ngươi lại cho rằng thế giới này chính là thế giới đa trọng tiểu thuyết? Nếu không có bằng chứng mà cứ đoán bừa, thì hoặc là thiên tài, hoặc là bệnh thần kinh đấy!" Bộ Phàm cười nói.

"Cái gì mà không có bằng chứng? Ta đã nói thì phải có lý có cứ nhé!" Chu Minh Châu không phục nói.

"À, vậy ngươi nói ta nghe một chút!" Bộ Phàm có hứng thú nói.

"Không đúng, vừa rồi có phải ngươi muốn dùng lời nói để kích ta lộ ra chân tướng hay không?" Vẻ mặt Chu Minh Châu đầy hoài nghi nói.

Bình Luận (0)
Comment