"Làm sao có thể! Ta giống loại người ấy sao?" Vẻ mặt Bộ Phàm rất nghiêm túc nhưng trong lòng lại có chút không biết phải nói gì.
Giác quan thứ sáu của nữ nhân thật khủng bố, giấu kín thế mà vẫn bị phát hiện.
"Quên đi quên đi, nói với ngươi cũng chẳng sao, bởi vì ta cảm thấy trên đời này chỉ có một mình ngươi là có thể tin tưởng được. Có lẽ do lúc trước ngươi cứu ta!" Chu Minh Châu nhoẻn miệng cười, để lộ hàm răng trắng bên trong bờ môi đỏ mọng. Ngay khi cười rộ lên, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn lại tăng thêm vài phần quyến rũ.
Cảnh này không khỏi khiến Bộ Phàm nhìn mà sửng sốt. Nói thật, bộ dạng của Chu Minh Châu cũng không kém.
Cũng phải nhắc tới mấy năm nay, Chu Minh Châu từng xin hắn một ít phương thuốc mỹ dung dưỡng nhan.
Bởi vậy năm tháng chẳng để lại trên mặt Chu Minh Châu bao nhiêu dấu vết, ngược lại càng làm cho Chu Minh Châu tỏa ra hương vị nữ nhân thành thục xinh đẹp.
"Ừm? Sao đột nhiên không phản ứng rồi?" Chu Minh Châu chớp chớp hàng lông mi thật dài, con mắt linh động nghịch ngợm nhìn hắn một chút.
"Đột nhiên được ngươi tín nhiệm như vậy, ta có chút không quen!" Bộ Phàm phục hồi lại tinh thần, lắc đầu.
"Cắt, ta cứ tưởng ngươi bắt đầu rục rịch với ta!" Chu Minh Châu bĩu môi.
"Làm ơn đi, não ngươi có thể suy nghĩ bình thường một chút hay không?" Bộ Phàm dở khóc dở cười: "Được rồi được rồi, không nói cái khác nữa. Kể ta nghe đi, sao ngươi lại hoài nghi thế giới này chính là tiểu thuyết thế giới?"
"Nói như thế nào nhỉ, câu chuyện này có chút dài!" Ngón tay mảnh khảnh của Chu Minh Châu gõ gõ vào bờ môi đỏ mọng.
"Vậy nói ngắn gọn đi!" Bộ Phàm không còn gì để nói.
"Nói thật, trong khoảng thời gian ngắn ta cũng không biết nên nói với ngươi như thế nào. Vẫn là nói chuyện Tín Đức trước đi. Ta phát hiện chuyện giữa Tín Đức và Hạ Cúc rất tương tự với tiểu thuyết ta đã nhìn thấy trong giấc mộng!" Vẻ mặt Chu Minh Châu rất nghiêm túc, nhưng trong lòng Bộ Phàm lại có một loại cảm giác muốn bật cười.
Tiểu thuyết nhìn thấy trong mộng?
Được rồi.
Quả thật đó là trong mộng.
"Vậy ngươi nói xem, tiểu thuyết ngươi nhìn thấy trong mộng là thế nào?" Bộ Phàm ra vẻ trấn định nhưng trong lòng cười trộm nói.
"Ta nói, có phải ngươi đang thầm cười trộm hay không?" Ánh mắt Chu Minh Châu rất lợi hại, nàng ấy thẳng thắn nói.
"Không có đâu, thân là trấn trưởng, bình thường ta sẽ không cười trộm!" Bộ Phàm ra vẻ nghiêm túc nói.
"Ngươi muốn cười thì cứ cười đi. Đổi lại là người khác, nghe chuyện của ta mà tin mới là lạ. Nhưng ngươi đừng vội không tin. Rồi để ta kể cho mà nghe, Hạ Cúc là sửu nha đầu trong thôn, Tín Đức là tú tài, Hạ gia là gia đình gặp lợi vong nghĩa cực phẩm. Đây hoàn toàn là sửu nữ nghịch tập văn mà ta từng xem trong mộng!" Chu Minh Châu lộ ra vẻ mặt chắc chắn nói.
"Có phải đoạn giữa còn phải xen kẽ một ít tiết mục muội muội thay tỷ tỷ gả chồng hay không?" Bộ Phàm cười cười, hắn đã đoán được Chu Minh Châu sẽ nói như vậy.
"Viện trưởng, ngươi cũng biết ư? Chẳng lẽ ngươi đã từng đọc thế giá văn?" Chu Minh Châu ngoài ý muốn nói.
"Cái gì mà thế giá văn? Là lúc ta ở Lý gia, Tín Đức đã kể lại." Bộ Phàm lập tức không vui, vươn tay xoa đầu Chu Minh Châu.
"Đừng sờ loạn, tóc của ta sắp bị ngươi xoa đến rối tung lên rồi!" Chu Minh Châu lắc đầu: "Ta biết ngay là ngươi không tin mà. Thật ra không chỉ có mỗi chuyện về Tín Đức đâu, còn có rất nhiều chuyện khác nữa!"
“À, còn chuyện gì nữa?" Bộ Phàm rất hứng thú nói.
"Vậy để ta kể cho ngươi thêm vài chuyện nữa đi. Ví dụ như Chu nãi nãi trong Chu thị tộc chúng ta. Trấn trưởng, ngươi còn nhớ không, Chu nãi nãi chính là vị bà tử năm đó cực kỳ hà khắc với một nhà nhị nhi tử đó. Năm đó, bà ấy chính là ác bà bà có tiếng trong thôn nhưng sau này không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại trở nên tốt tính. Chẳng những bà ấy đối xử tốt với một nhà nhị nhi tử, còn chia cho nhà bọn họ tất cả tài sản trong nhà. Hiện giờ trong tiểu trấn ai cũng nói bà tức nhà bọn họ hòa thuận. Mà chuyện về bà ấy rất tương tự với loại tiểu thuyết bà bà trùng sinh văn mà ta từng xem! Còn có Lý Thanh Hà gả cho hộ săn bắn nữa. Trước kia ta đã nghe nói năm đó Lý Thanh Hà cực kỳ ghét bỏ trượng phu thợ săn của nàng ấy. Mà sau này nàng ấy cũng thay đổi, chẳng những đối xử với trượng phu vô cùng tốt, còn có một tay y thuật. Hiện giờ nàng ấy chính là thần y có tiếng trong thôn. Đây cũng giống hệt một dạng tiểu thuyết ta từng xem trong mộng!" Chu Minh Châu khẽ hất cằm, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Làm sao mà ngươi biết được?" Trong lòng Bộ Phàm khó tránh khỏi có chút khiếp sợ, người khác không biết tình huống nhưng hắn lại rất rõ ràng. Và vấn đề là làm sao mà Chu Minh Châu biết được?
"Đoán nha!" Ánh mắt Chu Minh Châu lóe sáng.