Thật ra từ sau khi nàng ấy được cứu rồi trùng sinh trở về, nàng ấy đã bắt đầu sinh ra một ít hoài nghi với thế giới này rồi, và theo thời gian, loại hoài nghi này càng ngày càng nặng.
Sau đó nàng ấy phát hiện trong tiểu trấn không đơn giản chỉ có mỗi mình nàng ấy chuyển biến tính tình chỉ sau một đêm.
Mà chuyện này cũng là kết quả nàng ấy đã phân tích ra dựa vào những hiểu biết của mình.
"Cái kia... Minh Châu còn một chuyện ta muốn hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi đã đọc mấy bản tiểu thuyết ở trong mộng?" Hiển nhiên Bộ Phàm đã nhìn ra trong lòng Chu Minh Châu có cố kỵ, hắn không tiếp tục truy vấn nữa, mà lộ ra vẻ mặt cổ quái hỏi.
"Cũng không bao nhiêu, chỉ mấy bản thôi!" Đột nhiên bộ dáng Chu Minh Châu có chút xấu hổ.
Khóe miệng Bộ Phàm khẽ động.
Xem ra không chỉ mấy bản đơn giản đâu.
"Cái kia... Trấn trưởng, ngươi đừng quan tâm chuyện ta xem mấy bản, dù sao ta cũng phát hiện ra, rất nhiều vật phẩm trong thế giới này có độ tương tự cực cao với những gì ta nhìn thấy ở tiểu thuyết trong mộng. Đó cũng là lý do vì sao ta hoài nghi thế giới của chúng ta là một thế giới đa trọng tiểu thuyết!"
Chu Minh Châu đột nhiên vỗ vỗ bả vai Bộ Phàm, nói lời thấm thía: "Mặc kệ ngươi tin hay không tin nhưng có một chuyện ta phải nhắc nhở ngươi, thê tử Đại Ny của ngươi là đại nữ chủ trong tiểu thuyết nữ tần phàm nhân tu tiên. Là nam phối trượng phu của nữ chủ, ngươi hãy tự lo cho mình đi, tuyệt đối đừng có làm chuyện gì có lỗi với đại nữ chủ! Bằng không có một ngày, ngươi sẽ hối hận!"
Chu Minh Châu lại bổ sung một câu.
Bộ Phàm: "…"
Nhưng mà dựa theo cách nói của Chu Minh Châu, trong kiếp trước của Tiểu Mãn đúng là hắn đã phụ Đại Ny thật.
"Còn nữa, chính là Tiểu Mãn..." Chu Minh Châu đang nói bỗng khoát tay: "Quên đi, không nói tới cái này, tránh cho ngươi nghĩ nhiều. Giờ ta còn có việc, đi trước đây. Ngươi không cần cảm tạ ta!"
Nói xong, Chu Minh Châu chắp hai tay, bày ra phong phạm nhất phái cao nhân, chậm rãi đi về phía trước.
"Thế nhân cười ta quá khùng điên, ta cười người khác nhìn không thấu."
Bộ Phàm nghe giọng điệu thản nhiên tự đắc của Chu Minh Châu mà dở khóc dở cười.
Đây là nguyên nhân vì sao rõ ràng hắn có thể thông qua tạo mộng chế tạo ra rất nhiều người có khí vận, nhưng hắn lại không làm như vậy.
Ngươi xem xem.
Đây là di chứng đó.
Nhưng mà lúc cuối cùng hình như Chu Minh Châu có nhắc tới Tiểu Mãn, có phải nàng ấy đã phát hiện ra cái gì hay không?
Ây cha, năng lực bổ não của Chu Minh Châu quá mạnh mẽ.
Bộ Phàm lắc đầu, sau đó hắn cưỡi lên tiểu bạch lư, nhàn nhã, ung dung đi về.
…
Ngày hôm sau.
Bộ Phàm chợt nghe nói Chu Minh Châu đã dẫn không ít phụ nhân trong thôn trùng trùng điệp điệp rời khỏi tiểu trấn, chắc hẳn nàng ấy làm vậy vì chuyện ở Hạ gia.
Mà rất nhanh, Bộ Phàm đã biết được những gì xảy ra sau đó từ trong miệng Tống Lại Tử.
"Trấn trưởng, ngươi không có mặt, bằng không ngươi sẽ nhìn thấy bộ dáng kia của Minh Châu. Quả thực thần, ngay cả Hạ thị ác liệt vô lý kia, đối mặt với Minh Châu cũng bị nghẹn tới mức oán hận mà nói không nên lời!" Tống Lại Tử há miệng to uống nước rồi phì phì nói.
"Ngươi nhàn rỗi nhỉ, còn qua đó giúp vui?" Bộ Phàm cười nói.
"Trấn trưởng, ngươi hiểu lầm ta rồi, ta qua đó hỗ trợ mà, nhất định phải đi trợ trận cho Chu Minh Châu chứ!" Tống Lại Tử lộ ra vẻ mặt khẳng khái cổ vũ, quên mình vì người, nói.
"Tống gia gia, ngươi đừng uống nước nữa, nhanh nói xem mẹ nuôi ta đã làm chuyện gì?" Tiểu Mãn ngồi bên cạnh, thúc giục.
Tống Lại Tử thấy Tiểu Mãn nôn nóng như vậy, cũng không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa. Hắn lập tức một năm một mười kể cho hai người nghe những gì đã xảy ra lúc Chu Minh Châu tới Kháo Sơn thôn.
Thật ra chuyện này nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp cũng rất phức tạp.
Lại nói, lúc Chu Minh Châu dẫn đám phụ nhân tiểu trấn tới Kháo Sơn thôn, địa điểm đầu tiên bọn họ đến lại không phải Hạ gia.
Mà là thanh thế lớn tới nhà thôn trưởng Kháo Sơn thôn.
Thôn trưởng Kháo Sơn thôn họ La.
Hắn vừa thấy người đến là bạch phú mĩ, không đúng, là phó viện trưởng thư viện nổi danh Ca Lạp trấn, nào dám chậm trễ.
Phải biết rằng, chưa dám nói là cả Đại Ngụy vương triều nhưng chỉ cần nói bên trong Khai Nguyên phủ bọn họ thôi thì địa vị của thư viện Bất Phàm kia đã cực kỳ vang dội.
Đó là chưa kể tới, trong mấy năm nay không biết bao nhiêu quan to hiển quý cũng đi ra từ thư viện Bất Phàm.
La thôn trưởng không giống Hạ gia có ánh mắt thiển cận kia.
Thực sự cho rằng người của Ca Lạp trấn là quả hồng mềm có thể mặc người nắn bóp?
Hắn hiểu rằng, hiện giờ người ta vẫn đang nói chuyện nguyên tắc, không muốn làm bại hoại thanh danh cô nương thôn bọn họ.