Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 191 - Chương 899 - A... Nam Nhân (1)

Chương 899 - A... Nam nhân (1)
Chương 899 - A... Nam nhân (1)

Nhưng nếu thực sự khiến người ta bức nóng nảy, đừng nói một Hạ gia nho nhỏ, kể cả Thanh Thiên đại lão gia trong huyện thành cũng không chống đỡ được.

Đúng rồi, dường như Thanh Thiên đại lão gia trong huyện thành cũng đi ra từ thư viện Bất Phàm.

Bởi vậy Chu Minh Châu vừa tới cửa trình bày mục tới, La thôn trưởng nào dám không nghe theo.

Hắn lập tức mời một đám lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn cùng nhau tới Hạ gia.

Bởi vì thanh thế lúc Chu Minh Châu tới lớn như vậy nên đã hấp dẫn tất cả người của Kháo Sơn thôn cùng đi qua.

Cũng nhờ thế mà đoàn người vừa đến Hạ gia đã xuất hiện tình cảnh biển người tấp nập.

Đương nhiên đây là Tống Lại Tử cố ý cường điệu lên một chút nhưng chỉ nghĩ cũng biết, quả thực lúc ấy có nhiều người tới Hạ gia lắm.

Mà lúc ấy Hạ gia cũng bị cảnh cậy thế này dọa sợ.

Sau đó Chu Minh Châu lợi dụng dư luận Kháo Sơn thôn, tiếp tục lấy thái độ cường thế, cho ra hai quyết định.

Hoặc là ăn nhịp với nhau, Hạ gia đồng ý mối hôn sự này, vậy là xong chuyện, ta vui, mọi người cùng vui.

Hoặc là bọn họ từ chối mối hôn sự với Hạ gia này, quay đầu cưới một vị cô nương khác trong Kháo Sơn thôn.

Đây chính là nguyên nhân khiến người Kháo Sơn thôn phấn chấn. Bọn họ chỉ ước Hạ gia bị Lý gia từ chối mối hôn sự này thôi.

Dù sao Ca Lạp trấn là nơi nào chứ? Chính là hương bánh trái nổi tiếng tám thôn mười dặm xung quanh đó.

Tuy rằng Chu Minh Châu lợi dụng dư luận Kháo Sơn thôn tạo áp lực nhưng đối với loại người không biết xấu hổ, thì kể cả dư luận tạo áp lực, hay mặt mũi, hoặc thanh danh gì đó đều là mây bay.

Chẳng qua điều khiến Hạ thị khủng hoảng chính là, Chu Minh Châu nói xong còn không quên bổ sung một câu.

Nếu mối hôn sự này không thành, Chu Minh Châu sẽ làm thanh danh của Hạ gia trở thành tiếng xấu lan xa.

Như vậy về sau không chỉ một mình Hạ Cúc không gả ra ngoài được, kể cả tiểu nữ nhi Hạ Đào Hoa của Hạ thị muốn tìm một nhà trượng phu tốt cũng không dễ dàng như vậy.

Hơn nữa tục ngữ nói, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

Nhi tử Hạ Tùng được Hạ thị thương yêu nhất cũng bởi chuyện này mà không được ở lại tư thục nữa.

Càng đừng nói tới chuyện về sau khảo thủ công danh.

Những lời này của Chu Minh Châu triệt để khiến Hạ thị kinh hoảng.

Thanh danh của đại nữ nhi nhà bà ta hủy thì hủy.

Dù sao trên mặt nàng ấy có vết bớt như vậy, nào có thanh danh gì?

Nhưng Hạ thị lại cực kỳ coi trọng thanh danh tiểu nữ nhi và nhi tử.

Nhất là nhi tử Hạ Tùng.

Hạ thị vốn trông cậy vào nhi tử về sau phụng dưỡng bà ta lúc tuổi già.

Đương nhiên nếu chỉ làm Hạ thị đồng ý mối hôn sự này, Chu Minh Châu cũng không cần tốn công tốn sức tự mình lặn lội tới tận nơi này.

Tiếp sau, Chu Minh Châu gọi Hạ Cúc vào một căn phòng tối, nói chuyện với nhau hồi lâu mới rời đi.

Kế đó, nàng ấy đưa ra một quyết định khiến tất cả mọi người khiếp sợ.

Đó là bức bách Hạ gia cho phép Hạ Cúc một mình lập hộ.

Nếu là trước kia, chắc chắn Hạ thị không đồng ý.

Dù sao cái gọi là một mình lập hộ chính là cho Hạ Cúc tách khỏi Hạ gia, đứng một mình một hộ tịch. Về sau bọn họ không còn là người một nhà nữa, mà là người hai nhà rồi.

Nhưng bà ta lại không chịu nổi Chu Minh Châu cưỡng bức lợi dụ.

Hơn nữa Hạ thị cũng có tính toán nhỏ nhặt của riêng mình.

Đó là dù Hạ Cúc tách ra nhưng nàng ấy vẫn là khuê nữ của bà ta, về sau vẫn phải nghe lời bà ta.

Cho nên Hạ thị không chút do dự đã đồng ý rồi.

Có điều Chu Minh Châu dám làm như vậy, dĩ nhiên cũng để lại tâm nhãn.

Ngay trên phần công văn tách ra, nàng ấy đã khiến La thôn trường viết, sau này tất cả chuyện của Hạ gia đều không có liên quan gì tới Hạ Cúc, chuyện giữa song phương không phiền lụy đến nhau.

Dĩ nhiên La thôn trường đã nhìn ra nội dung trên phần công văn này là gì.

Rõ ràng chính là công văn đoạn thân.

Nhưng ai bảo Chu Minh Châu đã hứa hẹn sẽ cho hắn một ít ưu đãi, dĩ nhiên hắn chỉ có thể làm việc dựa theo lời nàng ấy nói.

Cuối cùng Hạ Cúc dứt khoát tách ra, chuyển tới ở nhờ nhà thôn trưởng, tất cả mọi chuyện đã được giải quyết như vậy.

Tống Lại Tử nước miếng tung bay vừa nói xong mọi chuyện.

Bộ Phàm lắc đầu.

Dù có công văn đoạn thân nhưng nếu Hạ gia thật sự không biết xấu hổ, vậy thì đoạn thân công văn hay tách ra đều là vô dụng.

Nhưng làm vậy, ít nhất cũng có thể ước thúc đối phương một chút, khiến cho đối phương về sau không dám xằng bậy nữa.

"Mẹ nuôi lợi hại!" Tiểu Mãn nghe mà mặt mày hớn hở, giống như người đi khẩu chiến với Hạ thị chính là nàng ấy vậy.

"Nha đầu kia, ngươi… mẹ nuôi ngươi cãi nhau với người ta, ngươi kích động cái gì?" Bộ Phàm cười nói.

"Ta vui vẻ còn không được sao? Chuyện này, nếu đổi lại là người, khẳng định người sẽ cãi không lại Hạ thị kia!" Tiểu Mãn khẽ hất cằm, kiêu ngạo, đắc ý tựa như tiểu khổng tước.

Bình Luận (0)
Comment