"Minh Châu tỷ, hôm nay thời tiết không tồi!"
"Đúng vậy, ngươi xem bên kia còn có sao!"
Chu Minh Châu và Tiểu Ny lập tức chuyển sang thưởng thức sắc trời hôm nay.
Bộ Phàm còn có thể nói cái gì nữa? Dĩ nhiên là quay về phòng bếp tiếp tục nấu món ăn.
Đại Ny rửa tay xong đã đi tới hỗ trợ.
"Ta nghe nói hôm nay Minh Châu gọi rất nhiều người của xưởng xà phòng tới Kháo Sơn thôn, nàng có đi không?" Bộ Phàm hỏi.
"Không, Minh Châu chỉ gọi một ít người đi qua hỗ trợ, ta không đi theo!" Tính tình Đại Ny có chút thích yên tĩnh, không quá ưa đi góp vui kiểu này.
"Vậy ư? Ta còn nghĩ nàng cũng đi!" Bộ Phàm thuận miệng nói.
Cứ như vậy, hai người vừa nói chuyện phiếm vừa nấu đồ ăn.
Tám món ăn một canh.
Dưa chua xào thịt, đậu sừng xào lỗ tai heo, rau trộn mộc nhĩ, đậu phụ trúc… vân vân.
Bởi vì Chu Minh Châu tới, Tiểu Hỉ Bảo mới cố ý đi gọi Tiểu Mãn ra, cũng thuận tiện gọi cả Tiểu Hoan Bảo.
Ăn cơm chiều xong, cả đám người ngồi trong sân nói chuyện phiếm tiêu thực.
Mà trong lúc không chú ý, đề tài câu chuyện lại chuyển tới Hạ gia rồi.
Đối với chuyện Hạ gia, Tiểu Hỉ Bảo và Tiểu Hoan Bảo đều không nắm rõ tình hình. Bởi vậy hai người vừa nghe nói tới chuyện Hạ gia, lập tức tò mò hỏi.
Tiểu Ny hứng trí bừng bừng kể ngọn nguồn chuyện này ra.
Lúc ban ngày, Tiểu Ny cũng cùng Chu Minh Châu đi một chuyến tới Kháo Sơn thôn, thật hiển nhiên nàng ấy cực kỳ am hiểu về chuyện Hạ gia.
Tiểu Hoan Bảo nghe xong những chuyện Hạ gia đã làm, lập tức nhướng mày.
"Trên đời này loại người nào cũng có, không có khả năng mỗi người đều lương thiện!" Bộ Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ suy tư của Tiểu Hoan Bảo, nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ đầu nhi tử rồi nhẹ giọng giải thích.
"Phụ thân, ta hiểu rồi!" Tiểu Hoan Bảo gật đầu.
"Ta cũng hiểu rồi!" Tiểu Hỉ Bảo cũng tích cực nói.
Bộ Phàm cười sờ sờ đầu hai tiểu gia hoả nhà mình, lại nhìn về phía Chu Minh Châu: "Đúng rồi, Minh Châu, trước khi Hạ Cúc và Hạ gia ở riêng, ngươi gọi Hạ Cúc vào trong phòng là nói gì đó?"
"Cũng không nói cái gì, chỉ hỏi nàng ấy có thích hài tử Tín Đức kia hay không thôi!" Chu Minh Châu tùy ý nói.
"Chỉ thế thôi? Vậy mà khiến một tiểu cô nương nhà người ta bằng lòng tách khỏi Hạ gia?" Bộ Phàm cười nói.
"Đương nhiên là không phải, nhưng ta không tiện nói tỉ mỉ những chi tiết trong đó. Dù sao tiểu cô nương kia cũng không khiến cho ta thất vọng, ít nhất nàng ấy còn có thể nhận rõ đúng sai. Nếu nàng ấy chết sống cũng không muốn tách khỏi Hạ gia, ta sẽ không cho nàng ấy thành thân cùng Tín Đức. Loại người si mê không chịu tỉnh như vậy, cũng chỉ có trùng sinh mới thay đổi được!" Chu Minh Châu cảm thán nói.
Có lẽ người khác nghe câu này sẽ không hiểu, nhưng Bộ Phàm lại rất rõ ràng ý tứ của Chu Minh Châu.
Dựa theo Chu Minh Châu suy đoán, Hạ Cúc và Lý Tín Đức là nhân vật chính của bản tiểu thuyết nào đó.
Mà Hạ Cúc khẳng định là nữ chủ.
Và bình thường, là nữ chủ cần phải bị thân nhân phản bội, dính các loại âm mưu, nếm đủ thứ thiệt thòi, rồi trong lúc tuyệt vọng mới phát hiện ra mình đã hoàn toàn sai rồi.
Sau đó trùng sinh và mở ra nội dung vở kịch nghịch tập vẽ mặt.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bộ Phàm chăm chú nhìn Tiểu Mãn đang ngồi bên cạnh.
Thời điểm Tiểu Mãn nghe thấy hai từ “trùng sinh” trong miệng Chu Minh Châu, vẻ mặt rõ ràng kích động một chút.
Ừm, nơi này còn có một phiên bản nữ chủ.
…
Tại Hạ gia ở Kháo Sơn thôn.
Trong phòng, La thôn trưởng và Lưu Đông Hải vẫn luôn ngồi yên không nói.
Thật ra Lưu Đông Hải có chút xấu hổ, hắn vội vàng cầm ấm trà lên, rót cho La thôn trưởng một ly trà: "Thôn trưởng, mời uống trà!"
"Ừm!" La thôn trưởng gật đầu.
Đối với Lưu Đông Hải, La thôn trưởng cũng không biết nên nói cái gì.
Đổi thành hắn có khuê nữ được người Ca Lạp trấn coi trọng.
Kể cả không có lễ hỏi, hắn cũng vui vẻ đồng ý.
Nhưng Hạ gia này thì hay rồi, lại đi đòi một trăm lượng, và cũng vì lý do ấy mà câu chuyện này mới ầm ĩ đến trình độ hiện giờ.
Nhưng mà thân phận của Lưu Đông Hải ở Hạ gia có chút đặc thù.
Dù sao mỗi lần ở trong thôn nhìn thấy Lưu Đông Hải, hắn đều sẽ cảnh cáo hài tử trong nhà, về sau kể cả đói chết cũng không được tới cửa nhà người ta làm con rể.
Mà giờ phút này ở trong phòng, Hạ thị đang kéo Hạ Cúc lại, ngon ngọt chuyện trò.
"Tiểu Cúc ơi, thật ra nương cũng không nỡ làm như thế với ngươi, nhưng ai bảo người Ca Lạp trấn không nói lý, lại muốn tách mẫu nữ chúng ta ra. Vì mong muốn ngươi được gả cho gia đình tốt, nương mới đành phải đồng ý. Có điều, tuy rằng ngươi tách khỏi cái này nhưng ngươi vẫn là cốt nhục được ta hoài thai mười tháng sinh ra. Chúng ta mãi mãi là người một nhà!" Hạ thị nắm tay Hạ Cúc, khẽ vuốt ve, bày tỏ bộ dáng đau lòng.