"Sau khi ngươi gả cho người, nhớ nghĩ nhiều tới người trong nhà mình. Lý gia kia là kẻ có tiền. Bọn họ không thiếu bạc, nhưng nhà chúng ta lại thiếu. Đệ đệ ngươi đọc sách cần bạc, muội muội ngươi lập gia đình cũng cần bạc. Chỉ cần đệ đệ ngươi cao trung, muội muội ngươi gả cho người tốt, ngươi ở nhà trượng phu mới được xem trọng. Ngươi phải nhớ kỹ lời của nương, không cần biết nhà trượng phu tốt tới mức nào, nhưng nhà mẹ đẻ mới là người nhà của ngươi. Về sau nếu xảy ra chuyện gì, nhà mẹ đẻ mới cho ngươi chỗ dựa. Nhớ kỹ không, chỉ có nhà mẹ đẻ tốt đẹp, ngươi ở nhà trượng phu mới tốt."
Hạ Cúc cúi đầu yên lặng nghe nhưng trong lòng lại cực kỳ kinh hãi.
Bởi vì nàng ấy phát hiện những lời nương nói lại nhất trí một cách thần kỳ với lời của vị Chu viện trưởng kia.
Hạ thị lải nhải rất nhiều, Hạ Cúc đều yên lặng nghe.
Có khi nàng ấy cũng sẽ khẽ dạ, hoặc là gật đầu.
Nhưng đối với mỗi một câu Hạ thị nói, Hạ Cúc đều không nghe vào tai.
Bởi vì trong đầu nàng ấy đang không ngừng hồi tưởng lại những lời vị Chu viện trưởng kia từng nói với mình.
"Tiểu Cúc ơi, nương chỉ nói với ngươi như vậy thôi, thôn trưởng còn đang ở bên ngoài chờ ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ nhà mẹ đẻ có tốt, ngươi ở nhà trượng phu mới có thể trôi qua yên ổn, đã biết chưa?" Hạ thị vẫn sắm vai từ mẫu như trước, nhẹ nhàng vuốt ve tay Hạ Cúc.
"Nương, ta đã biết!" Hạ Cúc cúi thấp đầu, cùng Hạ thị rời khỏi phòng.
La thôn trưởng thấy Hạ Cúc bước ra, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi hắn nhìn Hạ Cúc ôm một cái bọc vừa rách vừa bẩn trong lòng, chân mày không khỏi nhíu chặt.
Nhưng La thôn trưởng cũng không nói cái gì.
Hắn cáo từ Hạ thị, Lưu Đông Hải, sau đó mới dẫn Hạ Cúc rời khỏi Hạ gia.
Lưu Đông Hải và Hạ thị tiễn La thôn trưởng ra tới ngoài cửa.
Lưu Đông Hải còn thường xuyên dặn dò Hạ Cúc, sau khi tới nhà thôn trưởng, cần phải giữ đúng quy củ, tuyệt đối không được chọc phiền toái cho thôn trưởng, Hạ Cúc đều gật đầu.
Kế tiếp, Hạ Cúc và La thôn trưởng cùng nhau rời đi.
Nhà La thôn trưởng ở mặt Đông của Kháo Sơn thôn, tuy rằng tòa nhà hơi kém so với nhà viên ngoại trong thôn nhưng trong Kháo Sơn thôn cũng là căn nhà khí phái hiếm có.
Vừa tới nhà La thôn trưởng, trong lòng Hạ Cúc lập tức trở nên khẩn trương.
"Đừng khẩn trương, đã tới nơi này rồi, ngươi cứ coi như đây là nhà của mình!" Hiển nhiên La thôn trưởng đã cảm nhận được Hạ Cúc co quắp bất an, hắn liền nhẹ giọng trấn an.
Nhưng mà sau khi nói ra lời này, trong lòng La thôn trưởng lại có chút tự giễu.
Dường như Hạ Cúc ở Hạ gia cũng chẳng ra gì.
Từ sáng sớm người nhà La thôn trưởng đã biết Hạ Cúc sẽ tới nhà bọn họ ở nhờ một khoảng thời gian, cho nên đã sớm chuẩn bị xong tất cả mọi thứ chỉ chờ đón tiếp Hạ Cúc.
Đối mặt với người nhà La thôn trưởng, vẻ mặt Hạ Cúc vẫn khẩn trương ngại ngùng như trước, nàng ấy chỉ biết cam chịu cúi đầu.
Phu nhân La thôn trưởng là người rất tinh ý. Bà ấy đã nhìn ra Hạ Cúc đang khẩn trương sợ hãi, lập tức đuổi hai nhi tức nhà mình đi, để tự bà ấy tiếp đón Hạ Cúc.
Phu nhân La thôn trưởng nhìn tiểu cô nương gầy yếu, mặc y phục vải thô sợi gai trước mặt, trong lòng thầm thở dài.
Là người cùng một thôn, làm sao bà ấy có thể không biết Hạ Cúc?
Hơn nữa so sánh với tiểu cô nương khác trong thôn, có thể nói Hạ Cúc càng nổi danh hơn một chút.
Nhưng mà người khác nổi danh vì xinh đẹp hiền lành còn Hạ Cúc lại nổi danh vì xấu.
Nhất là câu chuyện dọa chạy ba người tới thân cận đã trở thành trò cười cho không chỉ trong thôn bọn họ mà cả tám thôn mười dặm xung quanh.
Có điều, ngoại trừ xấu Hạ Cúc lại là một tiểu cô nương chịu khó.
Dù sao trong ấn tượng của phu nhân La thôn trưởng.
Từ trước đến giờ, bà ấy chưa từng thấy Hạ Cúc được nhàn rỗi, bất cứ khi nào gặp mặt, đều thấy nàng ấy làm việc.
Nếu không ra ruộng nhổ cỏ dại, tưới nước, thì sẽ đi kiếm củi lửa, hoặc là tới bờ sông giặt quần áo.
"Tiểu Cúc, nơi này chính là phòng ở của ngươi, chờ lát nữa ta sẽ dặn nhi tức nhà ta mang chăn tới cho ngươi!" Phu nhân La thôn trưởng đưa Hạ Cúc đến một gian phòng ở sạch sẽ rồi cười nói.
"Cám ơn thôn trưởng phu nhân!" Hạ Cúc cúi thấp đầu nói lời cảm tạ.
"Cái gì mà thôn trưởng phu nhân chứ? Ngươi nói như vậy là chê bai ta ư? Ngươi cứ gọi ta là thẩm thẩm đi!" Phu nhân La thôn trưởng khẽ cười nói.
"Thẩm thẩm!" Hạ Cúc cúi đầu, dạ thưa nói.
"Gọi vậy là đúng rồi. Ngươi cứ ở trong này, nhất định không được khách khí với chúng ta. Nhà trượng phu tương lai của ngươi đã nhờ chúng ta chiêu đãi ngươi rồi, ngươi cứ an tâm ở lại đây đi!" Phu nhân La thôn trưởng cười trêu ghẹo.
Mặt Hạ Cúc "bụp" một cái đỏ bừng.
Phu nhân La thôn trưởng ảm đạm cười.