Điều khiến rất nhiều nữ tử sùng bái nhìn lên chính là một thân phận khác của nàng ấy. Chu viện trưởng chính là nữ viện trưởng của thư viện Bất Phàm.
Nói thật, Hạ Cúc cũng không rõ ràng lắm, rút cuộc thư viện Bất Phàm có địa vị gì trong Đại Ngụy vương triều.
Nhưng nàng ấy lại biết Chu viện trưởng đã làm được chuyện mà rất nhiều nữ tử đều không thể làm được.
Chu viện trưởng chính là một tồn tại truyền kỳ khiến cho Hạ Cúc sùng bái từ tận đáy lòng.
Thậm chí nàng ấy còn coi Chu viện trưởng là mục tiêu trong lòng, ảo tưởng có một ngày mình cũng có thể trở thành người như Chu viện trưởng.
Cũng bởi vậy, nàng ấy lựa chọn tin tưởng Chu viện trưởng, tách khỏi Hạ gia.
Bên kia.
Phu nhân La thôn trưởng trở lại nhà chính phân phó hai nhi tức vào phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn cho Hạ Cúc.
Sau đó bà ấy và La thôn trưởng ngồi trong phòng chính nói chuyện.
"Cách làm của Hạ gia quá khiến người ta thất vọng đau khổ. Nói như thế nào hài tử Hạ Cúc kia cũng chăm chỉ làm việc cho Hạ gia nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều đi sớm về tối, không công lao, cũng có khổ lao. Vậy mà khi ra đi chỉ có vài bộ y phục rách nát!" Phu nhân La thôn trưởng thở phì phì nói.
"Bà đang nói chuyện gì vậy?" Vẻ mặt La thôn trưởng đầy nghi hoặc.
Nhưng sau khi nghe xong những lời thê tử nhà mình nói, hắn mới biết trong cái bao mà Hạ Cúc mang tới đây chỉ có vài bộ phục rách nát, sắc mặt hắn cũng có chút khó coi.
Hắn vốn cho rằng tuy cái bao nọ thoạt nhìn hơi bẩn và rách nhưng nói như thế nào Hạ Cúc cũng là khuê nữ của Hạ thị, giờ tách ra, ít nhất bà ta cũng phải cho Hạ Cúc vài món đồ vật trang sức.
Nhưng hắn chẳng thể ngờ được Hạ thị kia chẳng những không cho bất cứ thứ gì, ngay cả vài bộ y phục sạch sẽ xinh đẹp cũng từ chối không cho Hạ Cúc.
"Hạ gia này quá kỳ cục!" La thôn trưởng lắc đầu.
"Sao mà kỳ cục? Ta thấy Hạ gia này chính là đồ ngu xuẩn. Đổi lại nếu khuê nữ của ta được bất kể một nhà nào đó trong Ca Lạp trấn coi trọng, dù ta có phải đập nồi bán sắt, cũng muốn kiếm một phần đồ cưới tốt cho khuê nữ. Nhưng Hạ gia này thì hay rồi, chưa nói tới chuyện đồ cưới không có, ngay cả một bộ y phục sạch sẽ có thể diện cũng không nỡ cho!" Phu nhân La thôn trưởng tức giận bất bình nói.
"Được rồi được rồi, bà còn trách làm gì, Hạ thị kia không biết phân biệt, về sau bọn họ sẽ hối hận!" La thôn trưởng cười khẽ trấn an nói.
"Ông nghĩ rằng ta đang giận Hạ thị kia ư? Không phải là ta ghen tỵ đó, ghen tỵ vì Hạ thị kia đã lãng phí phúc khí như vậy!" Phu nhân La thôn trưởng tức giận nói.
"Cũng đúng, rõ ràng có thân thích tốt như vậy, lại cố tình đắc tội chỉ vì lễ hỏi kia!" La thôn trưởng bật cười lắc đầu: "Khó trách Lý gia bên kia muốn cho hài tử Hạ Cúc này tách khỏi nhà bọn họ. Có lẽ bọn họ đã sớm biết không thể làm thân gia với Hạ gia này!"
"Ta cũng đoán là vậy, chỉ có thể nói hài tử Hạ Cúc này có phúc khí, có một nhà trượng phu thật tốt, suy nghĩ vì nàng ấy như vậy!"
Phu nhân La thôn trưởng không khỏi cảm thán, rất nhiều tiểu cô nương trong thôn chỉ hận không thể bước vào nơi đó, vậy mà cô nương xấu nhất, không có khả năng nhất trong thôn lại làm được.
Chỉ có thể nói người ngốc có phúc của người ngốc.
"Phu quân, ông nói xem, chẳng lẽ Hạ Cúc kia không phải do Hạ thị sinh ra?" Bỗng nhiên phu nhân La thôn trưởng nghĩ tới điều gì đó, nên mở miệng suy đoán.
"Đừng đoán mò, năm đó lúc Hạ thị mang thai Hạ Cúc, tất cả thôn nhân đều nhìn thấy, làm sao lại không phải?" La thôn trưởng có chút dở khóc dở cười nói.
"Nói cũng đúng!" Phu nhân La thôn trưởng nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
"Tức phụ à, gần đây chúng ta nên chiêu đãi hài tử Hạ Cúc kia cho tốt. Chúng ta tuyệt đối không thể giống Hạ gia!" La thôn trưởng đột nhiên dặn dò nói.
"Ông coi ta là kẻ thiển cận giống Hạ thị kia ư? Ông yên tâm đi, ta cam đoan sẽ khiến cho hài tử Hạ Cúc kia coi nhà chúng ta trở thành nhà mẹ đẻ!" Phu nhân La thôn trưởng lườm trượng phu nhà mình một cái.
"Như vậy là tốt rồi, chúng ta không thể bạc đãi hài tử Hạ Cúc kia, nếu không có hài tử kia, chúng ta cũng không quen biết vị Chu viện trưởng ấy. Vị Chu viện trưởng kia đã nhận lời với ta, chỉ cần chúng ta chăm sóc hài tử Hạ Cúc kia tới lúc nàng ấy xuất giá, Chu viện trưởng sẽ cho phép chúng ta cử một người tới thư viện Bất Phàm dự thính. Thư viện Bất Phàm là nơi nào chứ?”
“Tức phụ à, bà có biết không, kia chính là nơi cho ra toàn đại quan đó. Dù về sau nhi tử không theo con đường làm quan nhưng chỉ cần nói là học trò đi từ thư viện Bất Phàm ra, rất nhiều người đều phải coi trọng hơn vài phần!" La thôn trưởng kích động nói.
"Đã biết đã biết, coi ông vui vẻ đến mức nào kìa!"