Phu nhân La thôn trưởng cười mắng, thật ra từ đáy lòng bà ấy cũng vui vẻ, dù sao nhi tử có tiền đồ, người là phụ mẫu ai chẳng vui vẻ?
…
Ngày hôm sau, vì chuyện Hạ gia bên kia đã được giải quyết thuận lợi, Lý Tín Đức cũng đến thư viện đọc sách như bình thường
Bởi vì chuyện Hạ gia cho nên việc Lý Tín Đức hảo tâm cứu người lại gặp lừa gạt đã sớm lan truyền và ồ ào huyên náo trong thư viện rồi.
Không ít người đều bất bình thay Lý Tín Đức.
Nhưng khiến cho mọi người trăm triệu lần không nghĩ tới chính là Lý Tín Đức lại đồng ý cưới nữ nhân Hạ gia kia.
Không ít người cho rằng Lý Tín Đức vì bận tâm thanh danh của cô nương ấy mới đồng ý.
Bởi vậy không ít học trò có quen biết với Lý Tín Đức đều không mở miệng chúc mừng hắn.
Dù sao theo nguồn tin tức không chính thức, bọn họ đã biết thê tử chưa xuất giá của Lý Tín Đức kia là sửu nữ có tiếng trong thôn.
Nhưng Hạ gia kia lại cứng rắn ép buộc Lý Tín Đức.
Nếu bọn họ tùy tiện đi lên chúc mừng, không phải đã đâm một dao vào tim Lý Tín Đức sao?
Nhưng Lý Tín Đức lại không thèm để ý, hắn còn giải thích với đám học sinh quen biết, hắn không phải bị ép buộc, mà là tự nguyện muốn cưới nàng ấy.
Nhưng chẳng có ai chịu tin tưởng lời hắn nói.
"Tín Đức, hình như bên ngoài thư viện có cô nương muốn tìm ngươi đó?" Một học sinh xa lạ đứng ngoài phòng học của Lý Tín Đức hô.
Bởi vì gần đây chuyện Hạ gia đã lan truyền ầm ĩ trong thư viện khiến cho rất nhiều học sinh đều biết tới cái tên Lý Tín Đức.
Đám học sinh trong phòng học đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía Lý Tín Đức.
"Cô nương?" Lý Tín Đức có chút ngây người, theo bản năng hỏi: "Cô nương kia là ai?"
"Ta không rõ lắm, thoạt nhìn không giống người trong tiểu trấn!" Học sinh tới báo tin kia trả lời.
"Huynh đài vất vả rồi!"
"Không có gì!"
Lý Tín Đức nói cảm ơn với học sinh kia, sau đó nói thầm trong lòng nhưng vẫn đi ra thư viện. Chỉ thấy giờ phút này, có một bóng dáng thướt tha mạn diệu đang đứng bên ngoài thư viện.
"Là cô nương tìm tại hạ?" Lý Tín Đức chậm rãi đi lên phía trước, nhẹ giọng nói.
"Ngươi là Lý Tín Đức?" Bóng dáng thướt tha mạn diệu kia bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, tràn ngập khí tức thanh xuân.
Lý Tín Đức giật mình một chút.
Hắn có thể khẳng định là mình không biết tiểu cô nương này.
"Đúng vậy!"
Lý Tín Đức gật đầu: "Không biết cô nương tìm tại hạ có chuyện gì? Tại hạ không nhớ mình từng gặp mặt cô nương?"
"Tỷ phu, là ta, ta là Hạ Đào Hoa muội muội của Hạ Cúc!" Trong mắt tiểu cô nương kia hiện lên nụ cười đầy vui mừng.
Vì hôm nay muốn đến Ca Lạp trấn, nàng ta còn cố ý trang điểm một chút, lại mặc y phục đẹp nhất mới rời đi.
"Là tỷ tỷ ngươi cho ngươi tới tìm ta?" Lý Tín Đức nhíu mày.
Thật ra ngoại trừ Hạ Cúc, hắn không hề có hảo cảm với những người khác trong Hạ gia.
"Không đúng không đúng, ta chỉ cùng mấy hảo hữu trong thôn đến tiểu trấn nhìn xem, thuận tiện muốn gặp một chút xem tỷ phu tương lai của ta là người thế nào?"
Hạ Đào Hoa đặt hai tay sau lưng, bày ra bộ dạng sợ hãi, thẹn thùng động lòng người.
"Ừm, vậy ngươi ở trong tiểu trấn vui vẻ tham quan một chút, nếu không còn chuyện gì khác, ta trở về đây!" Lý Tín Đức cất giọng bình thản, gật đầu rồi xoay người muốn đi vào thư viện.
Hạ Đào Hoa nao nao, nhưng thấy Lý Tín Đức thật sự muốn đi, nàng ta vội vàng hô: "Tỷ phu! !"
"Ngươi còn có việc?" Lý Tín Đức ngừng chân lại rồi quay người, lộ vẻ mặt nghi hoặc nói.
Suy nghĩ trong lòng Hạ Đào Hoa thay đổi thật nhanh, bỗng nhiên nàng ta lại khôi phục vẻ xấu hổ thẹn thùng hồi nãy rồi nghiến răng nói: "Tỷ phu, đây là lần đầu tiên ta đến tiểu trấn các ngươi. Tiểu trấn các ngươi lại lớn như vậy, ta chỉ là một cô nương, đi tới một nơi xa lạ..." Hạ Đào Hoa cụp mắt xuống, cất giọng nũng nịu, bàn tay nhỏ nhắn hơi xoắn xuýt một chút, bày ra bộ dáng thiếu nữ thẹn thùng ngượng ngùng.
Lý Tín Đức giật mình hiểu ra, hắn lập tức biết được ý của Hạ Đào Hoa: "Ngươi yên tâm, tiểu trấn của chúng ta rất an toàn, kể cả nửa đêm ngươi đi lẻ loi một mình cũng không xảy ra chuyện gì đâu!"
Hạ Đào Hoa: “..."
Nàng ta đâu muốn nói chuyện này?
"Tỷ phu, ta biết tiểu trấn các ngươi rất an toàn, chỉ là ta vừa tới tiểu trấn của các ngươi không quá quen thuộc, không biết nên đi tham quan thế nào?"
Hạ Đào Hoa thầm hít một hơi thật sâu, thẹn thùng lên tiếng, nàng ta không tin mình đã nói trắng ra như vậy mà đối phương còn không hiểu.
"Đi nơi nào hả? Ngươi có thể tới siêu thị bách hóa trong tiểu trấn nhìn xem. Nơi đó không tệ, từ đây cứ đi thẳng về phía Đông là tới!" Lý Tín Đức nâng một ngón tay chỉ về hướng Đông.
"Đúng rồi, thư viện sắp vào lớp, ngươi không biết có thể hỏi người khác, bọn họ sẽ nói cho ngươi!" Nói xong, không đợi Hạ Đào Hoa phản ứng, Lý Tín Đức đã bước nhanh vào trong thư viện.