Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 225 - Chương 933 - Thoạt Nhìn Mọi Thứ Vẫn Bình Tĩnh Như Vậy

Chương 933 - Thoạt Nhìn Mọi Thứ Vẫn Bình Tĩnh Như Vậy
Chương 933 - Thoạt Nhìn Mọi Thứ Vẫn Bình Tĩnh Như Vậy

Ánh mắt Hạ Cúc đầy kiên định, nàng ấy gật đầu, ôm y thư trở về.

"Phụ thân, vì sao người không dạy Hạ Cúc tu hành, ngày hôm qua ta coi thuộc tính linh căn cho Hạ Cúc, nàng ấy chính là Dị Linh Căn thuộc tính phong!" Trong lòng Tiểu Mãn buồn bực không thôi.

Nàng ấy rất khó hiểu vì sao phụ thân cá mặn này luôn có thể nhận được đệ tử có tư chất cực kỳ tốt, rốt cuộc là vận cứt chó gì?

Vận cứt chó săn ư?

Trong lòng Bộ Phàm dở khóc dở cười.

Hắn chỉ cần dựa vào hệ thống tìm tòi là được rồi.

"Có một số việc không nên gấp!" Bộ Phàm chắp tay sau lưng, bày ra phong phạm nhất phái cao nhân.

"Ta thấy người đang lo lắng tu vi của đệ tử sẽ cao hơn mình thì có!" Tiểu Mãn lộ ra vẻ mặt hoài nghi nói.

"Ngươi cảm thấy phụ thân ngươi là loại người để ý tới tu vi sao?" Bộ Phàm lườm nha đầu kia một cái.

Tiểu Mãn: "..."

Không phản bác được.

Có thể lấp liếm sự lười biếng một cách đúng lý hợp tình như vậy, cũng chỉ có phụ thân cá mặn của nàng ấy thôi.

"Quên đi, không nhiều lời với người nữa, lãng phí hai ngày tu hành, ta cần phải bổ sung lại!" Nói xong, Tiểu Mãn ngoảnh đầu, đi về phòng của mình.

Bộ Phàm lắc đầu.

Hắn lười hả?

Hắn cá mặn ư?

Thật ra không phải như thế đâu.

Hắn vẫn một mực chăm chỉ tu hành mà.

Chính là phương thức tu hành của hắn hơi khác mọi người thôi.

Ngày này, Định An Hầu phát hiện ra một chuyện trong học đường.

Đó là theo thời gian hắn ta dạy học trong học đường càng ngày càng dài, không biết từ khi nào trong cơ thể hắn ta lại sinh ra một tia Hạo Nhiên Chính Khí.

Mà luồng Hạo Nhiên Chính Khí này lại có thể áp chế vu độc, thậm chí còn có thể tiêu giảm vu độc.

Sau khi học đường tan học, Định An Hầu vội vàng tìm tới Ngô Huyền Tử, nói tin tức này cho ông ta nghe.

"Quả nhiên tất cả những gì vị tiên sinh kia làm đều không phải vô duyên vô cớ!" Ngô Huyền Tử nghe xong, vuốt vuốt râu, tỏ vẻ không ngoài dự kiến nói.

Định An Hầu cũng không ngốc, lập tức hiểu được ý của Ngô Huyền Tử.

Hắn ta đến học đường dạy học do vị tiên sinh kia bố trí.

Nói cách khác, không phải vị tiên sinh kia không muốn chữa bệnh cho hắn ta, mà người ta đã chữa bệnh cho hắn ta rồi.

Chỉ là lúc ấy đối phương không nói rõ ra thôi.

Có thể nói, lần này đúng là một loại khảo nghiệm với hắn ta.

Dù sao nếu lúc trước hắn ta tức giận vì những lời đối phương nói rồi rời khỏi tiểu trấn, hắn ta đâu thể phát hiện chân tướng của chuyện ở lại học đường dạy học này?

Mà như vậy vu độc của hắn sẽ không giải được.

Định An Hầu nghĩ như vậy, trong lòng lại càng thêm sùng kín vị tồn tại kia.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Thời tiết sáng sủa, bầu trời xanh thẳm.

Bộ Phàm lại theo lệ thường cưỡi tiểu bạch lư vào tiểu trấn tản bộ.

Gió thu lướt qua mặt, mang tới cho người ta một loại cảm giác sảng khoái.

Mọi người đang cúi đầu làm việc ngoài đồng.

Có người ngẩng đầu lên, chú ý tới hắn, lập tức dựng thẳng thắt lưng, nở nụ cười vẫy vẫy tay.

Bộ Phàm cũng cười vẫy tay đáp lại.

Dưới tàng cây hòe trong tiểu trấn, vĩnh viễn là nơi nghỉ ngơi cực kỳ sảng khoái cho mọi người.

Rất nhiều hài tử còn chưa tới tuổi đi học đang đùa giỡn đuổi theo nhau dưới tàng cây hòe, các lão nhân cũng ngồi dưới đó, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.

Hắn đến đây.

Đám hài tử đều ngừng đuổi nhau đùa giỡn, thay vào đó, chúng vui vẻ vẫy vẫy tay với hắn, các lão nhân mỉm cười gật đầu chào hắn.

Bộ Phàm cũng lần lượt đáp lại.

Thoạt nhìn tất cả vẫn bình tĩnh như vậy, hài hòa như vậy.

Trong tiệm thợ rèn.

Một nam tử tướng mạo tuấn lãng để trần thân trên, cầm đại chùy trong tay, không ngừng đánh lên khối sắt màu đỏ sậm bên dưới.

Mỗi lần đánh, đều sẽ phát ra một đốm hoa lửa bập bùng.

Ai có thể tin nổi người ấy từng là Đoạn Chính Hậu, vị Luyện Khí tông sư tiếng tăm lẫy lừng của Tu Tiên giới?

Tiêu cục Bất Phàm.

Một đám hán tử khôi ngô đang ngồi cùng một chỗ há mồm to uống rượu.

Một lão hán tướng mạo đáng khinh trong đó giơ chén rượu lên cao, đạp một chân lên ghế, âm thanh sang sảng: "Hôm nay không say không về!"

Mà ở một góc gần đó.

Một nam hài tướng mạo thanh tú đang ngồi yên ở nơi kia, không hề uống rượu.

Có điều trong đầu hắn đang vang lên một âm thanh già nua không ngừng nhắc nhở: "Ngươi không thể Trúc Cơ ở nơi này, nếu ngươi Trúc Cơ sẽ bị người nọ phát hiện, đến lúc đó ngươi muốn chạy cũng không kịp nữa đâu!"

Trong học đường.

Hai tiểu cô nương xấp xỉ tuổi nhau đang ngồi thì thầm, tựa như nghị luận điều gì đó.

Dù tiên sinh trên bục giảng có chú ý tới hai tiểu cô nương này nhưng hắn vẫn cẩn thận giảng bài cho các học trò như trước.

Trong thư viện.

Đường Thanh Sơn chống một tay vào sườn mặt, ánh mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Xưởng xà phòng thì sao?

Bình Luận (0)
Comment