"Tiểu Mãn, ta không ủng hộ lời ngươi nói nương của ngươi là một nữ tử cảm tính."
Bộ Phàm lắc đầu, tính cách cảm tính nghĩa là tình cảm phong phú, lại thêm đa sầu đa cảm.
Bình thường, khi ở chung với người khác, người như vậy luôn có thói quen quá mức quan tâm tới cảm nhận của người ta mà xem nhẹ cảm nhận trong lòng mình, dễ dàng quên đi chính mình cũng dễ dàng mềm lòng.
Mà Đại Ny, tuy tình cảm phong phú nhưng lại không phải người đa sầu đa cảm.
Kỳ thực cũng có khả năng ở kiếp trước của Tiểu Mãn, Đại Ny đã trải qua ly hôn, sau đó trở nên đa sầu đa cảm.
"À, vậy người cảm thấy nương của ta là dạng người gì?" Tiểu Mãn ôm hai tay trước ngực hỏi.
"Nói như thế nào đây? Nương của ngươi là người có chủ kiến, tính cách rất tốt, đối xử chân thành với người ngoài, hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, là một hiền thê lương mẫu!" Bộ Phàm sờ sờ cằm, nghĩ một hồi rồi đáp.
"Phụ thân, người nói rất đúng, nhưng trên thực tế, nương của ta thể hiện những mặt xuất sắc đó ra, đa phần là vì cho người xem thôi!" Tiểu Mãn chậm rãi lắc đầu
"Vậy ngươi nói xem, ở trong mắt ngươi, nương của ngươi là người thế nào?" Bộ Phàm có chút tò mò hỏi.
Đột nhiên Tiểu Mãn im lặng.
Ở kiếp trước của Tiểu Mãn, ngoại trừ lúc đối mặt với nàng ấy, mẫu thân xinh đẹp sẽ nở nụ cười dịu dàng, còn lại dù là sư tổ hay những người khác trong thánh địa, mẫu thân xinh đẹp đều cực kỳ lạnh lùng.
Nàng ấy cũng phải trùng sinh một lần mới biết, hóa ra tính tình của mẫu thân xinh đẹp cũng có thể hòa nhã, dịu dàng như nước, đối xử với ai cũng thân thiết giống hiện giờ.
"Nương là một người rất dịu dàng thiện lương, nhưng ta cảm thấy trên người nương còn bao hàm khí chất cao ngạo lãnh diễm, loại khí chất này đã được khắc vào trong xương tủy rồi!" Tiểu Mãn thầm nhớ lại Đại Ny ở kiếp trước.
Lãnh diễm cao quý mang tới cho người ta một loại cảm giác không thể xâm phạm, chỉ dám nhìn từ xa xa.
Mặc dù người nọ là nương của nàng ấy, Tiểu Mãn cũng có loại cảm giác này, khi đứng trước nương, trong lòng đầy tự ti.
Thậm chí nàng ấy cũng đồng ý với cách nói của người trong thánh địa: Tiểu Mãn chính là vết nhơ khiến mẫu thân xinh đẹp không cách nào lau đi.
Bởi vậy ở kiếp trước, nàng ấy chỉ một lòng tu luyện, chỉ muốn đuổi theo bước chân của mẫu thân xinh đẹp, không muốn một ai xem thường, không muốn một ai nói nàng ấy là vết nhơ của mẫu thân xinh đẹp.
Thế nhưng sự thật chứng minh, dù nàng ấy có cố gắng như thế nào vẫn không thể thay đổi được điều gì.
Nhưng kiếp này, nàng ấy đã khác.
Kiếp này, nàng ấy sẽ chứng minh cho những kẻ đã từng xem thường mình biết...
Nàng ấy không phải là vết nhơ của mẫu thân xinh đẹp!
Ngay từ khi bắt đầu, Bộ Phàm đã cảm nhận được áp lực đến khó chịu trong lòng Tiểu Mãn, nhưng chỉ một giây lát sau, đáy lòng khuê nữ của hắn lại lập tức tràn đầy tự tin.
"Cho nên phụ thân, người muốn làm cho nương lại thích người một lần nữa thì người phải tìm cách khác thôi, những loại hình tượng vớ vẩn lung tung kia là vô dụng!" Tiểu Mãn chống hai tay vào thắt lưng, ưỡn cao bộ ngực sữa bằng phẳng, dáng vẻ đầy cao ngạo nói.
"Vậy hình tượng gì hữu dụng?" Bộ Phàm có hứng thú hỏi.
"Đó chính là điểm thứ hai ta mới nói. Nương của ta là một người vừa cao ngạo lạnh lùng vừa cảm tính, cho nên nếu người muốn theo đuổi nương của ta một lần nữa, nhất định phải chủ động xuất kích! Nhưng loại chủ động xuất kích này lại không phải là loại hình bá đạo vô lễ gì gì đó của người, cũng không thể thể hiện quá mức nhiệt tình, mà cần phải dần dần phát triển, bắt đầu từ thường xuyên quan tâm đã! Ngẫu nhiên làm một chút chuyện lãng mạn, đi bước một dần dần hâm nóng cõi lòng lạnh lùng, cao ngạo của nương ta!"
Tiểu Mãn nói có đạo lý rõ ràng, Bộ Phàm nghe xong lại hơi sửng sốt.
"Tiểu Mãn, ngươi nghe ai nói những lời này?"
Nếu hắn nhớ không sai, hình như ở kiếp trước Tiểu Mãn vẫn sống độc thân mà?
"Không ăn thịt heo chẳng lẽ không cho ta nhìn heo chạy?" Tiểu Mãn lập tức phản bác.
"Vậy một điểm cuối cùng là gì?" Bộ Phàm ho nhẹ một tiếng, hắn cảm thấy hơn nửa những điều Tiểu Mãn biết, chắc chắn có liên quan tới vị "mẹ nuôi" kia.
“Điểm cuối cùng, chính là kế hoạch!" Tiểu Mãn chắp hai tay sau lưng, rung đùi đắc ý nói: "Lão Tử từng nói: từ xưa thâm tình không giữ được, chỉ có kế hoạch đắc nhân tâm. Người cho là ngẫu nhiên gặp gỡ nhưng rất có thể gặp gỡ này đã được người khác tỉ mỉ bố trí từ lâu!"
Bộ Phàm có thể khẳng định Lão Tử chưa từng nói những lời này.
Cho nên vị “lão Tử” này là ai? Chẳng cần nói cũng biết.
"Nha đầu kia, ở trước mặt ta, ngươi cũng dám nói đến hai từ lão Tử?" Bộ Phàm dở khóc dở cười, đưa tay vỗ đầu Tiểu Mãn một cái.
"Phụ thân, lão Tử trong lời ta nói là một người đọc sách trong thế tục. Người đó tự xưng là lão Tử, nói rất nhiều câu đầy đạo lý!" Tiểu Mãn tức giận bất bình nói.