Dù sao, đây cũng là lần đầu bọn họ nghe nói tới loại chuyện này.
Mà chuyện này cũng truyền vào trong tai Bộ Phàm, Bộ Phàm lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Phải biết rằng việc này không phải do nhà bọn họ truyền ra.
Hơn nữa, dù là nhà bọn họ truyền cũng không thể trong vòng một đêm đã lan khắp tiểu trấn được.
Chẳng lẽ là Ngô Huyền Tử làm
Kỳ thật Bộ Phàm đã đoán trúng.
Sở dĩ chuyện này có thể truyền nhanh như vậy, đúng là ít nhiều cũng nhờ tay Ngô Huyền Tử.
Bởi vì thoạt nhìn Thiên Tuyền Tử chỉ có dáng vẻ của một hài tử ba bốn tuổi, người không biết chuyện thực dễ dàng coi Thiên Tuyền Tử trở thành hài tử mà đối đãi, từ đó mạo phạm đến Thiên Tuyền Tử, như vậy sẽ không hay.
Nói như thế nào Thiên Tuyền Tử cũng là tu sĩ Độ Kiếp kỳ tiếng tăm lừng lẫy cả Tu Tiên giới.
Cũng may, có quái bệnh mà Bộ Phàm biên ra trước đó, khiến cho Ngô Huyền Tử lập tức tìm được lý do thích hợp.
Mà Thiên Tuyền Tử cũng không có ý kiến gì.
Dù sao, Thiên Tuyền Tử cũng không muốn mỗi ngày đều bị người ta hiểu lầm thành hài tử.
Bởi vậy, chuyện này bắt đầu bùng phát như thùng thuốc nổ khắp cả tiểu trấn.
Nhưng tới khi Ngô Huyền Tử dẫn Thiên Tuyền Tử đi dạo ở tiểu trấn, Thiên Tuyền Tử vẫn chú ý tới những ánh mắt quái lạ của đám cư dân khác nhìn lão.
Trong những ánh mắt này có thương hại, có tiếc hận, có thở dài vân vân...
"Thiên Tuyền Tử đạo hữu, ủy khuất cho ngươi rồi!" Ngô Huyền Tử tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt chung quanh, lập tức nhận lỗi với Thiên Tuyền Tử.
"Chuyện này không có gì đâu, hơn nữa, nếu ta muốn ở lại tiểu trấn, dùng cái lý do này không thể tốt hơn được, cũng bớt được rất nhiều phiền toái!" Thiên Tuyền Tử tỏ vẻ không quan tâm, chậm rãi lắc đầu.
"Là hắn!" Bỗng nhiên, Thiên Tuyền Tử chú ý tới một lão hán có tướng mạo đáng khinh đang cùng lão phụ nhân tiểu trấn tán gẫu ở phía xa xa.
"Thiên Tuyền đạo hữu, về sau nếu ngươi nhìn thấy người này vẫn nên né tránh trước đi!" Ngô Huyền Tử nhìn theo ánh mắt của Thiên Tuyền Tử, đôi mắt lập tức trở nên lạ thường.
"Vì sao?" Thiên Tuyền Tử khó hiểu nói.
"Người này quá mức nhiệt tình!" Ngô Huyền Tử lắc đầu, không muốn nói thêm.
Điều này lại khiến Thiên Tuyền Tử càng thêm khó hiểu.
Nhiệt tình có gì không tốt ư?
"Ngô phu tử! Ngô phu tử!" Đúng lúc này, lão hán đáng khinh đang đứng ở phía xa xa đã chú ý tới hai người bọn họ, lập tức nhiệt tình xua tay hò hét.
"Đạo hữu, thư viện còn có việc, ta đi trước một bước!" Ngô Huyền Tử ôm quyền, sau đó lập tức xoay người bước đi, giống như mặt đất dưới lòng bàn chân vừa sinh ra gió vậy.
Thiên Tuyền Tử có chút ngơ ngác.
Vừa rồi Ngô Huyền Tử còn nói muốn dẫn lão đi du ngoạn quanh tiểu trấn một chút, vì sao hiện giờ lại bỏ chạy rồi?
"Ngô phu tử… sao lại bỏ chạy?" Tống Lại Tử gãi gãi đầu, nhìn về phía Thiên Tuyền Tử, hai mắt sáng lên.
"Tiền bối, ta đã nghe nói tới chuyện của người rồi. Đó là người trong tiểu trấn không biết người, cho nên hiểu lầm người. Nhưng người yên tâm đi, ta khẳng định sẽ giải thích giúp người!" Tống Lại Tử vỗ vỗ bộ ngực, cam đoan nói.
"Tiểu hữu..."
Thiên Tuyền Tử vừa định khéo léo từ chối ý tốt của Tống Lại Tử nhưng lão còn chưa kịp nói ra, đã bị Tống Lại Tử khoác lên bả vai cắt ngang.
"Tiền bối, nơi này không phải chỗ nói chuyện, ta mang người đến nhà ta nhé, nhà ta có hảo tửu!"
Thiên Tuyền Tử thầm thở dài trong lòng.
Quả nhiên xem người không thể nhìn tướng mạo.
Tuy tướng mạo của Tống Lại Tử này không được tốt lắm, nhưng làm người lại rất nhiệt tình.
…
Bên kia, tại nhà trấn trưởng.
【 Nhiệm vụ đánh dấu hôm nay 】
【 Là trưởng tỷ trong nhà, cần phải có phong phạm trưởng tỷ, lúc nào cũng thời thời khắc khắc làm gương cho đệ đệ muội muội, xin hãy quét dọn sạch sẽ nhà của ngươi đi! 】
【 Nhiệm vụ đánh dấu: Ngưng Cảnh đan 】
Lại là quét dọn!
Trên bầu trời xanh mênh mông vô bờ, nổi lơ lửng một mảnh đám mây, những đám mây quỷ dị này chợt hình thành nên một hàng chữ viết.
Tiểu Mãn chậm rãi mở mắt, liếc mắt nhìn không trung một cái.
Cứ cách hai ba ngày sẽ tuyên bố nhiệm vụ quét dọn.
Dù nàng ấy cũng biết dụng ý của không gian là gì? Có phải nó muốn nàng ấy làm bạn cùng người trong nhà nhiều hơn một chút hay không?
Nhưng vì sao luôn là quét dọn chứ?
"A Ba, ngươi không thể đổi nhiệm vụ khác sao?" Tiểu Mãn lắc lắc đầu một chút, sau đo đứng lên rời khỏi không gian.
Nàng ấy đẩy cửa ra.
Tiểu Mãn vốn cho rằng lão phụ thân cá mặn của mình vẫn trước sau như một nằm trong sân ngáp dài.
Nhưng hôm nay hắn lại làm nàng ấy thất vọng rồi.
Bởi vì lão phụ thân cá mặn kia không ngồi trong sân.
Chẳng lẽ người đã đi ra ngoài?
Tuy xác suất của chuyện này không lớn nhưng vẫn có khả năng.
Ngay lúc Tiểu Mãn đang cân nhắc, bỗng một âm thanh nho nhã quen thuộc từ bên cạnh truyền đến.