"Ngươi nói Hồng Thất là lão đại gia nhà ngươi?" Thiên Tuyền Tử lộ vẻ mặt kinh ngạc.
"Đúng rồi, hình như người tên là Hồng Thất. Tiền bối biết lão đại gia nhà ta?" Tống Lại Tử vỗ đùi, kích động nói.
Tuy hắn và lão khất cái ở chung trong khoảng thời gian không lâu lắm, nhưng hắn lại thiệt tình coi lão khất cái như trưởng bối nhà mình.
"Ngươi và Hồng Thất là người một nhà?" Thiên Tuyền Tử cũng không lập tức trả lời Tống Lại Tử, mà lộ vẻ mặt kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy, tuy ta và lão đại gia nhà ta không có quan hệ huyết thống, nhưng mối quan hệ giữa chúng ta cực kỳ tốt!" Tống Lại Tử vỗ vỗ bộ ngực, vẻ mặt tự hào nói.
"Vậy tiểu hữu quen biết Hồng Thất như thế nào?" Thiên Tuyền Tử vẫn ôm vẻ mặt lạ thường như trước.
Lão hoài nghi có phải Hồng Thất muốn tạo mối quan hệ với vị Bộ tiên sinh kia, cho nên mới coi Tống Lại Tử là tiểu bối hay không?
Dù sao, Tống Lại Tử này, ngoại trừ huyết khí tràn đầy ra, không còn chỗ đặc thù nào khác nữa.
"Lại nói, ta và lão đại gia nhà ta quen biết cũng là một chuyện trùng hợp!" Tống Lại Tử chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía không trung xanh thẳm, coi như đang nhớ lại chuyện đã qua.
Sau đó, hắn đơn giản kể lại những chuyện đã trải qua cùng lão khất cái.
Thiên Tuyền Tử nghe xong, lập tức lộ vẻ mặt kinh dị.
Lão không thể ngờ nổi, Tống Lại Tử này lại nhiều lần từ chối lời mời thu đồ đệ của lão khất cái như vậy.
"Sau này thì…! Lão đại gia nhà ta nói người phải về tông môn một chuyến, nói cái gì mà rất nhanh sẽ trở lại, nhưng đã qua lâu như vậy, còn chẳng có chút tin tức nào, cũng không biết lão đầu tử ở bên ngoài ra sao? Có ăn no hay không, có ngủ ngon hay không?"
Tống Lại Tử lộ vẻ mặt ưu sầu, giống như thực lo lắng cho sức khỏe của lão khất cái.
"Tiểu hữu, ngươi có thể yên tâm, lão đại gia nhà ngươi sống rất tốt!" Khóe miệng Thiên Tuyền Tử co rúm lại vài cái.
Nếu Ngô Huyền Tử không lừa lão thì hiện giờ lão khất cái chính là Thiên Tiên cảnh, loại tồn tại như vậy có thể ăn không ngon, ngủ không tốt ư?
Đương nhiên, vấn đề là tu sĩ bình thường cũng không cần ăn no ngủ ngon nha!
"Tiền bối, ta nghe giọng điệu của người, giống như rất quen thuộc với lão đại gia nhà ta?" Tống Lại Tử tò mò hỏi.
"Không chỉ quen biết thôi đâu. Lại nói, ta và Hồng Thất đã quen nhau từ khi còn trẻ." Thiên Tuyền Tử bật cười lắc đầu nói.
"Quen nhau từ khi còn trẻ?" Tống Lại Tử lộ dáng vẻ giật mình nói.
"Ừm, đại khái là lúc ba bốn trăm tuổi!" Thiên Tuyền Tử cảm thán nói.
Tống Lại Tử: "..."
Thời còn trẻ?
Ba bốn trăm tuổi?
Được rồi, lúc đó hai người này còn trẻ thật.
"Chuyện giữa chúng ta đúng như câu ‘lũ lụt tràn vào Long Vương miếu’ (người một nhà mà không biết nhau nên xảy ra chuyện hiểu lầm), người một nhà lại không biết là người một nhà!" Tống Lại Tử cất giọng sang sảng, cười ha ha.
Có lẽ vì một tầng quan hệ với lão khất cái, khiến cho không biết từ lúc nào, mối quan hệ giữa Thiên Tuyền Tử và Tống Lại Tử đã trở nên càng ngày càng thân cận.
Hai người vừa uống rượu vừa cao đàm khoát luận (bàn luận viển vông, chém gió).
"Phụ thân, người ôm hài tử này từ đâu về đó?" Ngay lúc ấy, một âm thanh dễ nghe truyền đến.
"Tiểu đệ đệ, dáng dấp của ngươi thật đáng yêu!" Tống Hương Thảo không đợi Tống Lại Tử mở miệng, đã chạy tới gần, đôi mắt sáng chớp chớp, đưa tay muốn xoa bóp mặt của Thiên Tuyền Tử.
"Hương Thảo dừng tay!" Tống Lại Tử thấy vậy, vội vàng ngăn cản hành vi của Tống Hương Thảo.
"Phụ thân, sao người lại làm thế?" Tống Hương Thảo ngừng tay lại một chút, vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua.
"Nhị đại gia (ông cụ hai), đây là tiểu khuê nữ Tống Hương Thảo nhà ta, nàng còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, có nơi nào mạo phạm, xin nhị đại gia thứ lỗi!"
Tống Lại Tử vội vàng đứng dậy, kéo Tống Hương Thảo qua một bên, dúi đầu Tống Hương Thảo một cái, rồi nhìn qua Thiên Tuyền Tử, mở miệng giải thích.
Mà Tống Hương Thảo đứng bên kia đã choáng váng cả đầu.
Nhị đại gia?
Phụ thân của nàng ấy làm sao vậy?
Tự nhiên lại gọi một hài tử bốn, năm tuổi là nhị đại gia?
Chẳng lẽ đó là tên của hài tử kia?
"Không có việc gì, không có việc gì, người không biết không có tội!" Thiên Tuyền Tử khoát tay, phối hợp với dáng dấp non nớt và khuôn mặt nhỏ nhắn của lão, nhìn cực kỳ đáng yêu, giống như một hài đồng giả vờ làm người lớn vậy.
"Phụ thân, người đang nói cái gì nha?" Tống Hương Thảo lộ vẻ mặt mơ hồ nhìn về phía Tống Lại Tử.
"Khuê nữ ơi, vị này chính là huynh đệ tốt của hạt gia gia ngươi, ngươi cần phải gọi người là nhị gia gia!" Tống Lại Tử hạ giọng giải thích.
"Hả!"
Tống Hương Thảo mở to con mắt, lập tức hướng vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Thiên Tuyền Tử, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin nổi.
"Hương Thảo đúng không? Đi tới bên cạnh nhị gia gia này!" Khuôn mặt Thiên Tuyền Tử lộ ra nụ cười cực kỳ hòa ái, tay vừa lật, lòng bàn tay đã trống rỗng xuất hiện một đôi khuyên tai.