Khuyên tai này vô cùng tinh xảo, trong khuyên tai còn được khảm một viên bảo thạch màu lam nho nhỏ, lòe lòe tỏa sáng.
"Ta cũng không chuẩn bị lễ vật gì tốt, đây là thứ mà ta ngẫu nhiên đạt được, có thể tẩm bổ thân thể, cũng có tác dụng tăng lên hấp thu thổ nạp linh khí!" Thiên Tuyền Tử đưa khuyên tai cho Tống Hương Thảo.
Giờ phút này, Tống Hương Thảo đã ngây dại rồi.
Nàng ấy đã biết người căn bản trước mắt không phải người thường.
"Nha đầu này, ngươi còn đứng ngơ ngác ở đó làm gì? Còn không nói lời cảm tạ với nhị gia gia của ngươi đi!" Hai mắt Tống Lại Tử sáng lên, vội vàng thúc giục.
"Tạ ơn nhị gia gia!" Tống Hương Thảo tỉnh tỉnh mê mê tiếp nhận khuyên tai, khuyên tai vừa vào tay, một luồng khí tức thanh mát lập tức lan khắp toàn thân.
"Linh lực?" Trong ánh mắt Tống Hương Thảo hiện lên một mảnh kinh dị.
…
Cùng lúc đó, tại tiêu cục Bất Phàm.
Lăng Hà Biên đang chuyển đồ đạc cùng một đám tiêu sư, trong đầu lại vang lên tiếng Lăng lão tổ thì thào tự nói.
"Tiểu Lăng Tử, ta cứ có cảm giác chuyện nguy hiểm gì đó sắp xảy ra. Theo ta, chúng ta nên rời khỏi tiểu trấn này đi!"
Từ ngày hôm qua bắt đầu, đại đa số tiêu sư trong tiêu cục Bất Phàm đều ra ngoài tìm kiếm những hài tử thông minh nhất trong tám thôn mười dặm xung quanh.
Mà Lăng Hà Biên, bởi vì lứa tuổi, lại thêm phải tới học đường lên lớp, nên bị ở lại trong tiêu cục.
Ngày này, bởi vì thời gian tới học đường hơi muộn hơn bình thường một chút nên Lăng Hà Biên quyết định chuyển mấy thứ đồ linh tinh vào phòng để đồ trước.
Kỳ thật Lăng Hà Biên không quá đặt chuyện Lăng lão tổ dự cảm được nguy hiểm vào trong lòng.
Bởi vì mỗi ngày lão tổ đều sẽ nói vài câu với nội dung là trong tiểu trấn có nguy hiểm, muốn hắn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng cho tới bây giờ, mọi chuyện vẫn bình an vô sự.
"Tiểu Lăng Tử, lần này ta nói là sự thật. Ta mơ hồ cảm giác được trong tiểu trấn vừa xuất hiện một người rất nguy hiểm. Nếu ta không đoán sai, người nọ vô cùng có khả năng chính là lão đầu tử lớn lên nhìn giống hài đồng ba bốn tuổi kia!" Lăng lão tổ thấy vẻ mặt không quá quan tâm của Lăng Hà Biên, lại tận tình khuyên nhủ.
"Người muốn nói tới lão đầu tử đang được người trong tiểu trấn nghị luận hồi sáng hôm nay?" Lăng Hà Biên đặt thùng gỗ đang cầm trong tay xuống đất, lộ vẻ mặt nghi hoặc nói.
Không còn nghi ngờ gì nữa, chủ đề mà nhóm cư dân tiểu trấn bàn tán xôn xao nhất trong ngày hôm nay chính là một người được Ngô phu tử mang đến nhà trấn trưởng xem bệnh ngày hôm qua.
Người nọ tướng mạo dáng dấp thực tinh xảo, y như một hài đồng ba bốn tuổi bình thường, nhưng độ tuổi chân thật lại là một lão đại gia cao niên.
Bởi vậy, ngay cả đám tiêu sư vốn luôn luôn không thích hóng chuyện trong tiêu cục cũng đề cập tới tình huống này.
"Đúng vậy, chính là lão. Hơn nữa ta có thể kết luận với ngươi rằng, người ủy thác cho tổng tiêu đầu các ngươi tìm kiếm hài tử giùm, cũng là lão!" Lăng lão tổ cất giọng chắc chắn nói.
"Lão tổ, sao người lại khẳng định như vậy?" Lăng Hà Biên khó hiểu nói.
"Trên đời này không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy đâu. Ngày hôm qua, tổng tiêu đầu các ngươi gặp được một vị tiên nhân, cùng ngày lại có một người với hình dáng bên ngoài y chang hài đồng nhưng tuổi lại là một lão đại gia bảy, tám mươi tuổi, đột nhiên đến tiểu trấn tìm đại phu chữa bệnh? Ngươi thực sự cho rằng trên đời này lại tồn tại một kẻ kỳ quái như vậy? Ta nói cho ngươi nghe, kiểu người như thế, ở thế tục là khác lạ, nhưng ở Tu Tiên giới lại có chút bình thường!" Lăng lão tổ lộ vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Lão tổ, theo ta thì người đã suy nghĩ qúa nhiều rồi. Nói không chừng người nọ mắc bệnh lạ thật thì sao? Hơn nữa nếu tu vi của đối phương thực sự cao hơn người, thì lão dùng thần thức đảo qua, không phải đã phát hiện ra người rồi?" Lăng Hà Biên chậm rãi lắc đầu.
"Nói ngươi ngu chẳng sai tí nào. Trong tiểu trấn này có vị trấn trưởng kia tọa trấn, người nào không có mắt dám dùng thần thức mạo phạm hắn?" Lăng lão tổ tức giận nói.
"Lão tổ, người cũng nói rồi đó. Đối phương sợ trấn trưởng, không dám dùng thần thức. Thế thì chúng ta lo lắng cái gì?" Lăng Hà Biên đột nhiên cười nói.
"Ngươi có biết cái gì gọi là phòng ngừa trước khi chuyện xảy ra không?" Lăng lão tổ giật mình một cái nhưng sau đó lập tức phản ứng lại, giận vì hậu bối nhà mình không chịu cố gắng, nói.
"Không đúng không đúng. Lão tổ, lần trước người nói nếu muốn phát hiện ra người ít nhất cũng phạt đạt tới Đại Thừa kỳ trở lên. Giờ người lại nói người đến tiểu trấn nọ rất nguy hiểm, như vậy tu vi của người nọ ít nhất cũng phải từ Đại Thừa trở lên, có phải hay không?" Lăng Hà Biên lắc đầu, hỏi ngược lại.