"Đúng vậy, từ trước đến nay, cảm giác của lão phu chưa từng sai!" Lăng lão tổ nói như chém đinh chặt sắt.
"Vậy nếu cảm giác của người là đúng thì ta càng không thể rời khỏi tiểu trấn!" Lăng Hà Biên chân thành nói.
"Vì sao?" Lăng lão tổ ôm vẻ mặt ngơ ngác.
"Rất đơn giản, ngay cả một người đi ngang qua trong tiểu trấn cũng có tu vi Đại Thừa kỳ trở lên, thì thế giới bên ngoài kia có phải là một thế giới nơi mà Đại Thừa nhiều như cẩu, Độ Kiếp đi đầy đất hay không? Ta chỉ là một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ, chưa đâu vào đâu, nếu ra bên ngoài chỉ sợ còn không có tư cách làm pháo hôi!" Lăng Hà Biên nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Lăng lão tổ choáng váng .
Cái gì mà Đại Thừa nhiều như cẩu, Độ Kiếp kỳ đi đầy đất?
Còn nữa, pháo hôi kia là ý tứ gì?
"Ngươi học được những lời này là từ đâu? Cái gì mà Đại Thừa nhiều như cẩu, Độ Kiếp kỳ đi đầy đất? Đường đường là Đại Thừa lão tổ Tu Tiên giới lại bị ngươi nói thành cẩu, đây là nhục nhã kinh khủng cỡ nào?" Vẻ mặt Lăng lão tổ đầy hắc tuyến, cất giọng khó chịu nói.
"Lão tổ, người hiểu lầm rồi, câu Đại Thừa nhiều như cẩu, Độ Kiếp kỳ đi đầy đất kia cũng không phải là nhục nhã, mà ta cảm thấy, kỳ thật tu sĩ Đại Thừa, Độ Kiếp kỳ cũng không ít như lão tổ đã từng nói, mà ở bên ngoài loại tu vi này là tồn tại cực kỳ phổ biến!"
Lăng Hà Biên vội ho một tiếng, kỳ thật những lời này là hắn nghe thấy Tiểu Hỉ Bảo nói cùng những người khác trên học đường.
"Không thể nào! Ngươi có biết tu luyện đến Đại Thừa kỳ gian nan cỡ nào không? Một vạn Hợp Thể kỳ chưa chắc có thể tạo ra được một tu sĩ Đại Thừa!" Lăng lão tổ tức giận nói.
"Kỳ thật ta cảm giác Hợp Thể kỳ cũng như vậy. Lão tổ, trước kia không phải người từng nói Hợp Thể kỳ lợi hại vô cùng sao? Nhưng lão bản tiệm thợ rèn ở phía Tây tiểu trấn chính là Hợp Thể kỳ!" Lăng Hà Biên không cho là đúng nói.
"Này... Hai chuyện này không hề giống nhau!" Lăng lão tổ có chút không biết nên phản bác như thế nào.
Dù sao, đối phương cũng đường đường là một tu sĩ Hợp Thể nhưng lại ở trong tiểu trấn làm nghề nguội cho phàm nhân…
"Có gì mà không giống chứ?"Lăng Hà Biên hé miệng than thở nói.
"Ngươi… Năm đó khi ta còn tu tiên, tu sĩ Độ Kiếp trên cả Thiên Nam lục địa, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay!" Vì giữ lại tôn nghiêm Độ Kiếp kỳ, Lăng lão tổ tức giận nói.
"Vậy lão tổ người ngủ say bao lâu?" Lăng Hà Biên nghĩ một lát rồi hỏi.
"Mười vạn năm!" Lăng lão tổ hừ lạnh một tiếng.
"Lâu như vậy? Thế lão tổ người có nghĩ tới hay không? Có phải do người ngủ say quá lâu nên trong khoảng thời gian đó Tu Tiên giới đã xảy ra một chút biến hóa? Ví dụ như hiện giờ Tu Tiên giới đã sớm không còn là Tu Tiên giới mà người từng biết nữa?" Lăng Hà Biên nói.
"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Lăng lão tổ nhíu mi nói.
"Lão tổ, mười vạn năm thời gian đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, có thể khi người còn sống, Đại Thừa kỳ, Độ Kiếp kỳ là tồn tại cao cao tại thượng, khiến người ta ngưỡng vọng, nhưng mười vạn năm sau, ở Tu Tiên giới hiện giờ, tu vi này chỉ là cực kỳ bình thường!" Lăng Hà Biên nói.
"Không có khả năng? Ngươi có biết mười vạn năm trước đã xảy ra cái gì hay không? Lúc ấy...” Đột nhiên Lăng lão tổ đang nói lại ngừng, không tiếp tục nói nữa.
"Mười vạn năm trước đã xảy ra chuyện gì?" Lăng Hà Biên tò mò hỏi.
"Không có gì, sắp tới lúc đi học rồi, nếu ngươi không tới học đường sẽ đến muộn!" Lăng lão tổ vội vàng nói sang chuyện khác.
Tuy Lăng Hà Biên biết Lăng lão tổ có việc gạt hắn, nhưng lão tổ không nói, thì dù hắn có đánh vỡ nồi đất (truy hỏi kỹ càng sự việc), cũng hỏi không ra được điều gì.
Cho nên, hắn không hỏi nhiều nữa, mà đi vào trong phòng cõng túi sách bước tới học đường.
Mà giờ phút này, Lăng lão tổ lại cau mày tự hỏi: "Chẳng lẽ thật sự là ta ngủ say quá lâu nên Tu Tiên giới đã xảy ra một loại biến hóa nào đó?
…
Thời gian vội vàng qua đi, trong nháy mắt lại hết mười ngày.
Trong mười ngày này, Tống Lại Tử thường xuyên đưa một vài hài tử thoạt nhìn rất có trí tuệ đến trước mặt Thiên Tuyền Tử, đáng tiếc những hài tử này đều không phải người mà Thiên Tuyền Tử muốn tìm kiếm.
Nhưng mà, mặc dù trong số những hài tử này thực sự có Hỗn Độn Thần Tử thì không hiểu sao Thiên Tuyền Tử cũng chẳng thấy vui nổi.
Dù sao, so sánh với Hỗn Độn Thần Tử có được thực lực thông thiên và Hỗn Độn Thần Tử cần người bồi dưỡng thì vế sau tuyệt đối không thơm.
Huống chi.
Thiên Tuyền Tử càng nghĩ càng cho rằng, kỳ thật câu nói vẫn được lưu truyền trong tông môn, hỗn độn xuất, thiên địa biến, tông môn hưng kia, là nói tới vị Bộ tiên sinh ấy.
Bởi vì cũng chỉ có tồn tại như vị Bộ tiên sinh ấy mới có thể dẫn dắt Vạn Cổ Đệ Nhất tông trọng chấn huy hoàng năm đó.