Đại Boss Tân Thủ Thôn ( Dịch )

Chương 294 - Chương 1002 - Có Chuyện Ta Vẫn Luôn Muốn Nói Với Ngươi (1)

Chương 1002 - Có Chuyện Ta Vẫn Luôn Muốn Nói Với Ngươi (1)
Chương 1002 - Có Chuyện Ta Vẫn Luôn Muốn Nói Với Ngươi (1)

Còn vì sao mà Hỗn Độn Thánh Thể lại bại lộ ở ba bốn năm trước?

Thiên Tuyền Tử cho rằng hơn phân nửa là lúc trước vị Bộ tiên sinh kia đã ẩn giấu Thánh Thể đi rồi.

Nhưng ở ba bốn năm trước, đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, mới không cẩn thận bị lộ ra thôi.

Nói không chừng chuyện ngoài ý muốn đó chính là…

Ừm.

Hình như phu nhân của Bộ tiên sinh cũng sắp sinh rồi.

So sánh với chuyện Thiên Tuyền Tử đang suy xét xem nên làm cách nào để Bộ Phàm chịu trở thành tông chủ Vạn Cổ Đệ Nhất tông thì đương sự Bộ Phàm đã sớm ném chuyện này ra sau đầu từ lâu rồi.

Không còn cách nào khác.

Hiện giờ bụng Đại Ny càng ngày càng lớn, có thời gian rảnh rỗi để nghĩ chuyện lung tung rối loạn, còn không bằng rút chút thời gian ở bên cạnh phu nhân nhà mình nhiều một chút.

Kéo kéo bàn tay nhỏ bé, nói nói mấy câu chuyện vui.

Cuộc sống như vậy, tuy bình thản nhưng có vẻ khá phong phú.

Có điều, hôm nay bỗng nhiên có người đến nhà bọn họ.

Người này cũng không phải ai khác, đúng là Chu Minh Châu.

Bởi vì chuyện buôn bán, đoạn thời gian trước Chu Minh Châu đã đi phủ thành một chuyến, mãi cho đến hôm qua mới trở về.

Nàng ấy về tới nhà, cũng không quên chuẩn bị cho người một nhà Bộ Phàm một chiếc xe ngựa lễ vật.

"Minh Châu, ngươi cũng thật là… Tới chơi là được rồi, còn mang nhiều thứ như vậy?"

Giờ phút này Tiểu Ny và Tiểu Mãn, Tiểu Hoan Bảo, Tiểu Hỉ Bảo đang vui vẻ chuyển lễ vật từ trong xe vào nhà, còn Bộ Phàm đứng nhìn với vẻ mặt có chút bất đắc dĩ cười khổ.

"Ta có cho ngươi tất cả đâu? Ta mua cho con trai và con gái nuôi của ta mà!" Chu Minh Châu cong đôi môi đỏ mọng lên, cười khẽ.

"Minh Châu uống trà!" Lúc này, Đại Ny bưng khay từ trong phòng bếp đi ra rồi đặt một ly trà ở trước mặt Chu Minh Châu.

"Vừa lúc ta đang khát nước, cám ơn Đại Ny!" Chu Minh Châu nói cảm tạ một tiếng rồi không chút khách khí uống một hơi cạn sạch ly trà: "Vẫn là trà của nhà trấn trưởng uống rất ngon."

"Nếu ngươi thích, trong nhà còn một chút lá trà, chờ lúc ngươi trở về, cũng mang theo một chút đi!" Đại Ny cười yếu ớt nói.

"Ta sẽ không khách khí! Lại nói, lúc này mới hơn mười ngày không gặp, mà bụng của Đại Ny ngươi đã lớn hơn rất nhiều, còn lớn hơn lúc ngươi có bầu Tiểu Hoan Bảo và Tiểu Hỉ Bảo?" Chu Minh Châu cười hì hì, sau đó hướng ánh mắt nhìn chăm chú vào bụng Đại Ny, ánh mắt có chút ngoài ý muốn.

"Vậy sao?" Đại Ny cúi đầu liếc mắt nhìn bụng mình một cái, trong ánh mắt tràn ngập từ ái dịu dàng.

"Đương nhiên, trấn trưởng, chẳng lẽ một lần mang thai này của Đại Ny là ba bào thai hoặc là bốn bào thai?" Dường như Chu Minh Châu đã đoán ra điều gì, hai mắt lập tức sáng lên.

"Yên tâm đi, là một thai!"

Suýt chút nữa là Bộ Phàm đã bị lời nói của Chu Minh Châu làm sặc, trong nhà bọn họ đã có ba hài tử đặc thù, giờ mà có thêm mấy đứa nữa thì...

"Vậy sao?" Trong giọng nói của Chu Minh Châu tràn ngập thất vọng.

Bộ Phàm hết chỗ nói rồi.

Ngươi thất vọng cái quái gì chứ?

Rất nhanh, bốn người Tiểu Ny, Tiểu Mãn đã chuyển đồ xong, cũng bước vào trong sân cùng Chu Minh Châu uống trà nói chuyện phiếm.

Tiểu Hỉ Bảo và Tiểu Hoan Bảo lại say mê nghe Chu Minh Châu kể những chuyện đã xảy ra bên ngoài trong khoảng thời gian gần đây.

Dù sao, đối với hài tử chưa bao giờ đi qua phủ thành, thì bất cứ chuyện gì ở phủ thành cũng cực kỳ có mị lực.

"Mẹ nuôi mẹ nuôi, ta nghe Tiểu Ngọc muội muội nói, phủ thành còn không bằng tiểu trấn của chúng ta đâu, là thật hả?" Tiểu Hỉ Bảo lộ ra dáng vẻ bảo bảo tò mò hỏi.

"Nói như thế nào đây? Tuy rằng điều kiện sống và cảnh sắc ở tiểu trấn của chúng ta không kém phủ thành nhưng có một số việc vẫn kém phủ thành, ví dụ như dân cư, trình độ phồn hoa!" Chu Minh Châu nghĩ nghĩ rồi trả lời.

"Nhưng ta tin tưởng về sau Ca Lạp tiểu trấn chúng ta sẽ càng ngày càng tốt!" Chu Minh Châu cười nói.

"Ừm ừm, Tiểu Hỉ Bảo cũng cho rằng như vậy!" Tiểu Hỉ Bảo liên tục gật đầu vài cái, dáng vẻ đồng tình nhỏ nhắn đáng yêu.

"Đúng rồi, trấn trưởng, tối hôm qua ta nghe nương ta nói vừa có một tụ trân nhân (người bỏ túi) đến tiểu trấn của chúng ta?" Chu Minh Châu đột nhiên nghĩ đến chuyện nghe được ngày hôm qua, lập tức tò mò hỏi.

Bộ Phàm biết tụ trân nhân trong miệng Chu Minh Châu chính là Thiên Tuyền Tử.

Nhưng Tiểu Hỉ Bảo ngồi một bên lại lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ nói: "Mẹ nuôi, cái gì là tụ trân nhân nha?"

Tiểu Mãn cùng với Tiểu Hoan Bảo, Tiểu Ny cũng hướng vẻ mặt tò mò nhìn về phía Chu Minh Châu.

"Tụ trân nhân à? Kỳ thật từ này chỉ một loại người đặc thù, thoạt nhìn bọn họ chỉ có kích cỡ của một hài tử, nhưng tuổi lại lớn rồi!" Chu Minh Châu giải thích ý tứ đại khái của từ tụ trân nhân kia.

Bình Luận (0)
Comment