"Vậy mẹ nuôi nhắc tới Điền gia gia ư?" Tiểu Hỉ Bảo chớp chớp đôi mắt to nói.
“Điền gia gia nào?" Tiểu Mãn lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Nàng ấy vốn không phải người cửa lớn không tới, cửa sau không màng như Tiểu Hoan Bảo, nàng ấy vẫn có chút hiểu biết về tiểu trấn của bọn họ nha.
Nhưng nàng ấy vẫn nhớ trong tiểu trấn không có người nào họ Điền cả.
"Đại tỷ tỷ, Điền gia gia vừa tới đây được vài ngày!" Tiểu Hỉ Bảo dùng âm thanh non nớt kể chuyện Thiên Tuyền Tử đến đây cho Tiểu Mãn nghe.
Tiểu Mãn khẽ nhíu mày.
Mà Tiểu Hoan Bảo ngồi bên cạnh nghe xong chuyện của Thiên Tuyền Tử, trong ánh mắt hơi lóe ra chút tò mò.
"Không nghĩ tới trên đời này còn có kỳ nhân như vậy, thật muốn gặp mặt một lần!"
Nếu không phải thực lực quá yếu, không thể rời khỏi nhà, Tiểu Hoan Bảo chỉ hận không thể đi xem Thiên Tuyền Tử đó ngay.
"Ca ca, hôm nào Điền gia gia tới chơi, ta sẽ gọi huynh!" Tiểu Hỉ Bảo khờ dại nói.
"Được!" Tiểu Hoan Bảo gật đầu nói.
"Trấn trưởng, ta nghe người trong tiểu trấn nói, Điền lão tiên kia mắc bệnh, nhưng ngươi không trị liệu được?" Chu Minh Châu cười cười, tò mò nhìn về phía Bộ Phàm
"Có thể nói là như thế!" Bộ Phàm cũng không phủ nhận nói.
"Không thể nào?" Chu Minh Châu rất là ngoài ý muốn.
Dù nàng ấy biết loại bệnh của tụ trân nhân này rất khó trị liệu, nhưng thế giới này vốn là Tu Tiên giới. Thêm nữa, trong mắt nàng ấy, y thuật của trấn trưởng chính là đỉnh cao nhất cả Đại Ngụy này rồi.
"Đâu có gì ngoài ý muốn? Trên đời này có nhiều chứng bệnh khó trị như vậy, ta đâu thể trị hết được? Ta cũng không phải là Thần!" Bộ Phàm nhún nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.
"Thật sự là như vậy?" Chu Minh Châu vẫn có chút hoài nghi, nàng ấy cảm giác hình như trấn trưởng có điều gì giấu giếm.
"Ta lừa ngươi làm gì? Chẳng lẽ không trị bệnh được cho người là một chuyện rất quang vinh?" Bộ Phàm cười hỏi ngược lại.
"Hình như cũng đúng!" Chu Minh Châu nghĩ nghĩ một hồi lại cảm thấy lời hắn nói cũng đúng, không lang trung đại phu nào lại tự hào khoe khoang rằng mình không chữa được bệnh.
Trừ phi lang trung đại phu kia là cái thằng ngốc.
Nếu Bộ Phàm biết ý tưởng trong đầu Chu Minh Châu giờ phút này, khẳng định sẽ hộc máu.
"Trấn trưởng, có chuyện ta vẫn luôn muốn nói với ngươi!" Đột nhiên vẻ mặt Chu Minh Châu trở nên vô cùng nghiêm túc.
Đại Ny, Tiểu Ny, Tiểu Mãn, Tiểu Hoan Bảo và Tiểu Hỉ Bảo lập tức chuyển ánh mắt nhìn về phía Chu Minh Châu.
"Đừng bảo là ngươi muốn thổ lộ với ta nhé?" Bộ Phàm giật mình một cái, ra vẻ kinh ngạc nói.
"Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!" Chu Minh Châu lập tức cho Bộ Phàm một cái nhìn đầy xem thường "Ta chỉ muốn hỏi ngươi, Đại Ny sắp sinh rồi, ngươi không cảm thấy hiện giờ căn nhà này của ngươi hơi nhỏ hả?"
“Có sao?" Bộ Phàm nhìn nhìn chung quanh, vẫn còn rộng rãi lắm mà.
"Sao lại không? Căn nhà này của ngươi mới được có mấy phòng chứ? Đám hài tử mỗi đứa ở một gian, người lớn ở một gian, thế ngươi định cho hài tử trong bụng Đại Ny ở chỗ nào?" Chu Minh Châu hỏi ngược lại.
"Mẹ nuôi mẹ nuôi, về sau muội muội ngủ cùng ta!" Tiểu Hỉ Bảo giơ cánh tay nhỏ bé lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tích cực nói.
"Tiểu Hỉ Bảo thật hiểu chuyện, nhưng mà… mỗi người đều phải có một căn phòng nhỏ thuộc về mình." Chu Minh Châu đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Hỉ Bảo.
"Ta cảm thấy mẹ nuôi nói rất đúng!" Tiểu Mãn gật đầu đồng ý, bởi vì nàng ấy cũng có bí mật không muốn người khác biết.
"Vậy được rồi!" Tiểu Hỉ Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Cùng lắm thì dọn phòng của Lục Nhân đi!" Bộ Phàm nghĩ nghĩ rồi nói.
"Vậy về sau lúc Tiểu Lục Nhân trở về, hắn sẽ ở đâu? Hơn nữa, lỡ như các ngươi lại có thêm hài tử? Đến lúc đó sẽ dọn phòng ai?" Chu Minh Châu hỏi ngược lại.
Bộ Phàm bị câu "Lỡ như lại có" của Chu Minh Châu làm á khẩu không trả lời được.
Đúng là hắn không nghĩ tới chuyện tiếp tục có thêm một đứa nữa…
【 Nhiệm vụ: xây dựng phòng ở 】
【 Giới thiệu nhiệm vụ: Tuy cả đời một lão trấn trưởng nào đó chỉ là kẻ vô tích sự, tầm thường vô vị, không có thành tựu quá lớn nhưng vẫn luôn làm ra cống hiến trên phương diện nhân khẩu. Tục ngữ nói, không có công lao cũng có khổ lao, mời ngươi giúp vị lão trấn trưởng không có chí tiến thủ này xây dựng phòng ở đi 】
【 Khen thưởng nhiệm vụ: một ức giá trị kinh nghiệm 】
【 Tiếp nhận! Từ chối! 】
Đột nhiên trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở không chút cảm xúc.
Bộ Phàm hết chỗ nói rồi.
Cái gì gọi là cả đời?
Cái gì gọi là vẫn luôn làm ra cống hiến trên phương diện nhân khẩu?
Đây là coi hắn thành cái gì chứ?
Một con ong mật cần lao (chăm chỉ lao động) ư?
Còn nữa, bản thân hắn tự xây dựng phòng ở cho mình, có cần thiết phải sử dụng mấy từ ‘mời ngươi giúp’ không?