Quả nhiên hệ thống không muốn buông tha cho bất cứ cơ hội nào để trào phúng hắn!!!
Nhưng mà, hắn cũng quen rồi.
"Tỷ phu, đại tỷ, ta cảm thấy Minh Châu nói rất có đạo lý, lỡ như về sau hai người lại có thêm hài tử, thì căn nhà này dứt khoát không đủ đâu. Dù sao hai người cũng bỏ không mấy mảnh đất trống chung quanh đây, không bằng xây dựng thêm một chút!"
Tiểu Ny nghe xong những lời thao thao bất tuyệt của Chu Minh Châu, lập tức gật gật đầu đồng tình.
"Vẫn là Tiểu Ny nhìn xa trông rộng!" Chu Minh Châu giơ ngón tay cái lên, cười khen ngợi.
"Đại Ny, nàng cảm thấy thế nào?" Kỳ thật Bộ Phàm không có ý kiến gì đối với chuyện xây thêm phòng ở nhưng hắn vẫn muốn hỏi ý Đại Ny một chút.
"Nghe lời chàng. Chàng muốn xây thêm thì xây thêm!" Đại Ny nhợt nhạt cười.
"Vậy đám các ngươi thì sao?" Bộ Phàm hướng ánh mắt nhìn về phía Tiểu Mãn, Tiểu Hoan Bảo, Tiểu Hỉ Bảo.
"Tùy tiện!" Tiểu Mãn không chút để ý nói.
"Nghe phụ thân!" Tiểu Hoan Bảo và Tiểu Hỉ Bảo trăm miệng một lời nói.
"Vậy ư!" Bộ Phàm nhìn nhìn chung quanh sân.
Tiểu Bạch cùng với đại hoàng ngưu, mẫu sơn dương đang đứng trong góc nhìn hắn, còn có đám bạn nhỏ của Tiểu Hỉ Bảo ở ngoài hậu viện.
Nếu không tính Tiểu Ny, hiện giờ trong nhà đã không chỉ có một nhà năm người bọn họ.
"Vậy được rồi. " Bộ Phàm đồng ý nói.
"Thật tốt quá, vừa lúc ta đã mang đến bản thiết kế căn nhà mới cho các ngươi đây. Trấn trưởng, Đại Ny, Tiểu Ny, các ngươi nhìn xem có nơi nào cần sửa chữa hay không?" Chu Minh Châu lập tức lấy ra một tấm giấy Tuyên Thành từ trong tay áo, rồi trải lên bàn đá trước mặt.
Động tác nhanh nhẹn này khiến khóe miệng Bộ Phàm co rúm.
Hóa ra là có chuẩn bị mà đến.
Quãng thời gian sau đó, Đại Ny và Tiểu Ny đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Chu Minh Châu và Tiểu Hỉ Bảo ở lại siêng năng thảo luận phần quy hoạch cho căn nhà tương lai.
Tuy Tiểu Hoan Bảo rất ít lên tiếng nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú với căn nhà trong tương lai, thường xuyên cúi đầu nhìn xem.
"Tiểu Mãn, ngươi có chút ý kiến nào với căn phòng tương lai không?" Bộ Phàm cười nhìn về phía Tiểu Mãn bên cạnh.
"Đâu phải chuyện gì quá là ghê gớm đâu!" Tiểu Mãn lộ vẻ mặt hờ hững, không thèm để ý nói.
"Nha đầu kia, quá tiếc cho cái miệng khi nó mọc trên mặt ngươi!" Bộ Phàm đứng lên, chậm rãi lắc đầu, rồi chắp hai tay sau lưng, đi về phía phòng bếp.
Tiểu Mãn lộ vẻ mặt mê mang.
Cái gì mà quá tiếc cho cái miệng khi nó mọc trên mặt ngươi?
Thế nhưng sau đó, nàng ấy lập tức phản ứng lại, tiếp theo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mãn tức giận đến đỏ lên.
【 Đạt được cảm xúc tiêu cực từ Tiểu Mãn +1+1+1+1+1+1】
…
Cùng ngày, trong lúc không chú ý tới, chuyện Bộ Phàm muốn xây dựng phòng ở đã lan truyền khắp tiểu trấn rồi.
Ngày hôm sau, rất nhiều cư dân tiểu trấn nhận được tin tức, đều liên tiếp tới cửa, tự nguyện ra tiền xuất lực, xây dựng phòng ở cho Bộ Phàm, ngay cả Tống Lại Tử và một đám tiêu sư cũng tới đây góp vui.
Bộ Phàm và Đại Ny biết cư dân tiểu trấn có ý tốt, nhưng vẫn phải khéo léo từ chối.
Nhưng mà chuyện khiến Bộ Phàm đau đầu nhất chính là Ngô Huyền Tử, Đoạn Chính Hậu cùng với Thiên Tuyền Tử cũng muốn ra một phần lực.
Điều này làm hắn có chút do dự.
Đường đường là tu tiên đại lão lại chịu xây dựng phòng ở thế tục, chuyện này hơi... tiểu tài đại dụng (dùng sức nhỏ nhưng làm ra thành quả lớn)
Hơn nữa, nếu hắn từ chối, dường như lại có chút không tốt lắm?
Sau đó vài ngày.
Bởi vì cần phải xây dựng phòng ở, cho nên người một nhà Bộ Phàm chỉ có thể chuyển tới nhà nhạc phụ ở nhờ một đoạn thời gian, Lý phụ và Lý mẫu tự nhiên là vui vô cùng.
Nhưng Tiểu Ny lại không vui nổi, chuyển về đây, mỗi ngày nàng ấy đều phải đối mặt với các loại lời nói bóng nói gió của Lý mẫu.
Thời điểm nàng ấy đùa vui cùng Tiểu Hỉ Bảo, Lý mẫu sẽ nói một câu: "Nếu thích hài tử như vậy, nhanh tự mình sinh đi!"
Lúc nàng ấy ngồi cùng một chỗ với Đại Ny, Lý mẫu sẽ cảm thán một câu: "Nháy mắt một cái, đại tỷ của ngươi đã sắp có bốn hài tử, vậy mà người nào đó còn chưa thấy bóng dáng đâu!"
Hiện giờ Tiểu Ny hối hận rồi, hối hận vì lúc trước đã khuyên tỷ phu xây dựng phòng ở.
…
Trên bầu trời Thập Vạn Đại Sơn.
Có một hàng sáu người đang bay nhanh về phía Đông.
Trong sáu người này có nam có nữ, có già có trẻ.
Có người chân đạp trường kiếm, ngự kiếm phi hành, cũng có người ngồi xếp bằng ở phía trên đám mây nhiều màu, cũng có người nửa nằm phía trên một cái hồ lô rượu thật lớn, mơ màng buồn ngủ, tựa như đang say rượu.
Mà tu vi của những người này, ít nhất cũng là Đại Thừa sơ kỳ.
Trong đó người đang nửa nằm ở phía trên hồ lô rượu lại không phải ai khác, đúng là lão khất cái.