Dưới gốc cây đào tại nhà trấn trưởng, hiện giờ Bộ Phàm đang vừa nói chuyện phiếm vừa chơi cờ với Ngô Huyền Tử.
"Ngô phu tử, uống trà đi!" Bộ Phàm thấy Ngô Huyền Tử đã đặt cờ trắng bên bàn cờ, hắn nhân tiện pha một ly trà cho Ngô Huyền Tử.
"Tạ ơn tiên sinh!" Sau khi Ngô Huyền Tử cung kính nói một tiếng cảm ơn, hai tay ông ta nâng chén trà lên, rất cẩn thận nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hai mắt không khỏi chậm rãi nheo lại.
Quả nhiên là trà ngon!
"Nói ra thì Hồng tiên sinh rời đi đã được một khoảng thời gian rồi, nhưng chưa thấy tin tức gì. Chẳng lẽ Đại Tề vương triều mà Hồng tiên sinh muốn tới lại cách Đại Ngụy chúng ta rất xa?"
Bộ Phàm cũng bưng một ly trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Lúc trước hắn đã nghe Ngô Huyền Tử nói, nơi Hồng Thất muốn đi thuộc Đại Tề vương triều.
"Có thể nói là như vậy. Đại Tề vương triều cách Đại Ngụy ta tới bốn vương triều." Ngô Huyền Tử gật đầu trả lời.
"Xa như vậy? Chẳng trách Hồng tiên sinh lại đi lâu như vậy!" Bộ Phàm thở dài, hắn vẫn một mực chờ tin tức tốt của Hồng tiên sinh đây: "Đúng rồi. Ngô phu tử, trước kia ngươi đã đi qua tông môn của Hồng tiên sinh chưa?"
"Không có. Ta biết Thuần Dương cung của lão tiểu tử Hồng Thất kia ở phía trên một hòn đảo thuộc Đông hải, nhưng ta lại không biết hòn đảo kia nằm ở đâu! Đông hải bên kia có rất nhiều hòn đảo. Lại bởi vì Đại Tề vương triều gần Đông hải cho nên rất nhiều tu tiên tông môn có thực lực trong Đại Tề vương triều đều chiếm cứ một hòn đảo trên Đông hải, sau đó thành lập tông môn!" Ngô Huyền Tử nhớ lại một chút rồi trả lời.
"Tu sĩ thuộc Đại Tề vương triều này thật đặc biệt, ở đất liền không thích hơn sao, lại cố tình khai tông lập phái trên biển!" Bộ Phàm có chút hứng thú nói.
"Tiên sinh, tại ngươi không biết đó thôi, Đại Tề vương triều là vương triều có linh khí cằn cỗi nhất trong đại đa số vương triều thuộc Thiên Nam lục địa. Phía Tây Bắc là hoang mạc không hề có sinh cơ, cũng chỉ có hòn đảo trên Đông hải mới ẩn chứa thiên địa linh khí nồng đậm thôi!" Ngô Huyền Tử cười giải thích.
"Thì ra là thế!" Bộ Phàm gật đầu, hắn cũng không am hiểu mấy về những vương triều trong Thiên Nam lục địa.
"Kỳ thật tiên sinh chẳng cần phải lo lắng gì cho Hồng Thất đâu. Lấy tu vi hiện giờ của Hồng Thất, đừng nói đi ngang qua mấy vương triều, kể cả hắn đi ngang qua Thiên Nam lục địa, cũng không có chuyện gì xảy ra đâu!"
Ngô Huyền Tử suy đoán đột nhiên Bộ Phàm dò hỏi tình huống bởi vì lo lắng Hồng Thất đi rất lâu chưa về.
"Ta lại không nghĩ như vậy. Tuy hiện giờ Hồng tiên sinh đã là Thiên Tiên cảnh, nhưng Hồng tiên sinh có thể bước vào Thiên Tiên cảnh, những người khác cũng có cách để tăng lên." Bộ Phàm lắc đầu.
Theo như hắn suy nghĩ, Thiên Nam lục địa này đã tồn tại lâu như vậy, khẳng định sẽ có một ít lão quái vật vì trốn tránh nhiều nguy hiểm mà lay lắt sống qua ngày giữa dương gian.
"Ta lại cảm thấy Tu Tiên giới này còn ẩn chứa rất nhiều chuyện không muốn người biết. Những nhân vật thật sự có thực lực thông thiên lại chưa bao giờ lấy tu vi chân thật ra thể hiện cho người khác biết. Ngươi nói xem có phải hay không?"
Đột nhiên mặt Bộ Phàm mang ý cười, nhìn về phía Ngô Huyền Tử.
"Tiên sinh nói rất đúng, từ trước đến nay Tu Tiên giới không thiếu ẩn sĩ cao nhân!" Ngô Huyền Tử cũng nở nụ cười, nhìn về phía Bộ Phàm.
Hai người nhìn nhau cười.
Trong lòng đồng thời nhảy ra ba chữ.
"Bụp!"
Đột nhiên từ ngoài sân truyền đến một tiếng vật nặng rơi xuống đất, lập tức thổi quét một tầng bụi đất từ bên ngoài bay vào đây.
Bộ Phàm không cần nhìn cũng biết là Tiểu Hỉ Bảo về nhà.
Quả nhiên một âm thanh non nớt dễ nghe lập tức truyền đến: "Phụ thân, ta đã trở về!"
Sau đó thân thể nhỏ xinh hoạt bát của Tiểu Hỉ Bảo đã từ bên ngoài chạy chậm vào.
"Ý, Ngô gia gia cũng ở đây nha?" Tiểu Hỉ Bảo nhìn thấy Ngô Huyền Tử, lập tức chào hỏi Ngô Huyền Tử thật lễ phép: "Ra mắt Ngô gia gia!"
"Ngoan. Tới học đường đã quen chưa?" Ngô Huyền Tử vuốt vuốt râu, mặt mày hồng hào gật đầu.
"Đã quen từ lâu rồi!" Tiểu Hỉ Bảo cười hì hì nói: "Phụ thân, hôm nay ta còn mang về hai người!"
Kỳ thật không cần Tiểu Hỉ Bảo nói, Bộ Phàm cũng nhìn thấy hai huynh muội Đường gia từ ngoài sân bước vào.
"Ra mắt trấn trưởng, ra mắt Ngô chủ nhiệm!"
Đường Thanh Sơn dẫn đầu đi trước, rất điềm tĩnh chắp tay hành lễ, mà Đường Tiểu Ngọc đi bên cạnh cũng bắt chước theo, nhưng động tác lại không được phóng khoáng như Đường Thanh Sơn.
Thế nhưng giờ phút này ở trong mắt hai người Bộ Phàm và Ngô Huyền Tử.
Người nói chuyện điềm tĩnh, hành vi tự nhiên hào phóng lại chính là muội muội có bộ dáng tiểu cô nương, ngược lại ca ca có bộ dáng thiếu niên kia có chút nũng nịu, thẹn thùng.
"Ta đã từng gặp các ngươi. Các ngươi là tôn tử, tôn nữ của Đường lão phu nhân!" Bộ Phàm cười gật đầu.
"Là chúng ta!" Đường Thanh Sơn phụ họa.
"Phụ thân, ta có một chuyện cần nói với người!"
Tiểu Hỉ Bảo lập tức đi tới bên người Bộ Phàm, kiễng mũi chân, ghé vào bên tai Bộ Phàm thấp giọng nói gì đó.
Bộ Phàm nhíu nhíu mày, hắn không khỏi nhìn Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc nhiều hơn vài lần.
Đột nhiên trong lòng Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc có chút khẩn trương.
Mà Ngô Huyền Tử vẫn yên lặng uống trà bên cạnh.