"Có ngại nếu ta nói chuyện của hai người bọn họ cho Ngô phu tử nghe không?" Bộ Phàm cười nhìn về phía tiểu cô nương bộ dáng sáu bảy tuổi nọ.
"Không ngại không ngại!" Đường Thanh Sơn vội lắc đầu, hắn rất rõ ràng vị trấn trưởng trước mắt này chính là người mà cả Ngô chủ nhiệm cũng phải cung kính.
Ngô Huyền Tử có chút tò mò.
Mà sau khi ông ta nghe được chuyện Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc đã tráo đổi thân thể, trên gương mặt của ông ta còn lộ vẻ kinh ngạc hơn.
"Hai người các ngươi đã trao đổi thân thể thật ư?"
Ngô Huyền Tử đánh giá hai huynh muội Đường Thanh Sơn, khó trách vừa rồi ông ta cảm thấy hành vi của hai người này có chút đặc biệt, nhưng lại không rõ ràng là đặc biệt ở đâu.
"Đúng vậy, Ngô chủ nhiệm! Ta chính là Đường Thanh Sơn, lớp 208 trong thư viện."
Đường Thanh Sơn sợ Ngô Huyền Tử không tin, còn bổ sung thêm: "Nếu Ngô chủ nhiệm không tin, ngài có thể hỏi ta một ít vấn đề!"
"Không cần làm thế, các ngươi đi lên đây cho ta nhìn xem."
Ngô Huyền Tử đã gọi hai huynh muội Đường Thanh Sơn đi tới, hai huynh muội Đường Thanh Sơn tự nhiên sẽ không nói gì, bọn họ chỉ bình tĩnh đi lên phía trước cho Ngô Huyền Tử bắt mạch.
Vẻ mặt hai người Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc nhìn Ngô Huyền Tử hiện lên chút khẩn trương.
Nhưng mặt Ngô Huyền Tử vẫn không chút thay đổi, thi thoảng ông ta còn khẽ nhíu mày một cái, khiến hai huynh muội Đường Thanh Sơn càng nhìn càng khẩn trương.
Mà Tiểu Hỉ Bảo ngồi trên bàn đá bên cạnh, lại chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, yên lặng nhìn hai huynh muội Đường Thanh Sơn, lại nhìn Ngô Huyền Tử.
Bộ Phàm không vội không chậm nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Kỳ thật, lúc hắn biết được chuyện Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc trao đổi linh hồn từ trong miệng Tiểu Hỉ Bảo, hắn cũng lắp bắp đầy kinh hãi.
Nhưng nghĩ tới vận khí nghịch thiên của Tiểu Hỉ Bảo, cùng với điểm đặc biệt của hai huynh muội Đường gia, hắn lại lập tức thi triển Thiên Nhãn Thông xem xét hai người.
Nhưng vừa nhìn một cái, sắc mặt hắn đã trở nên kỳ quái.
Đường Thanh Sơn và Đường Tiểu Ngọc đúng là người có khí vận.
Hơn nữa, tình huống của hai người này khá giống Tề Thạch, hai huynh muội Đường Thanh Sơn cũng từng trải qua nhiều thế luân hồi.
Thế nhưng nên nhận xét mấy kiếp luân hồi của hai người này thế nào đây?
Có thể nói là rất khó nắm bắt, lại cực kỳ máu chó.
Lúc ban đầu, hắn chỉ nhìn thấy một luồng hỏa diễm, dần dần lại diễn biến thành hai luồng, sau đó hai luồng này dây dưa bay múa bên nhau.
Sau đó hình ảnh biến đổi.
Bắt đầu kiếp thứ nhất của Đường Thanh Sơn.
Kiếp thứ nhất, Đường Thanh Sơn là một thư sinh anh tuấn, gặp được một con hồ ly hấp hối trên đường đi thi.
Nhìn thấy đôi mắt đen láy xoay tròn của hồ ly kia, có chút quen thuộc lại thật hấp dẫn, thư sinh kia không muốn hồ ly tiếp tục đau đớn nên mang nó đi chôn sống.
Kiếp thứ hai, Đường Thanh Sơn là một tướng quân giơ cao ngọn cờ chính nghĩa của khởi nghĩa quân.
Được nửa đường, vị tướng quân này gặp được một con bạch xà rất to chặn đường. Có lẽ do bạch xà này đã ăn no, nên lúc ấy nó đang lười biếng nằm phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Kết quả bị Đường Thanh Sơn một đao giải quyết .
Kiếp thứ ba, Đường Thanh Sơn là hài đồng. Từ nhỏ hài tử này đã vô cùng thích một con tiểu trư trong nhà, mỗi ngày đều tỉ mỉ chăm sóc, còn thường xuyên mang theo tiểu trư ra ngoài chơi.
Mãi cho đến khi nuôi tiểu trư thật béo...
Hài đồng nọ rưng rưng ăn hai chén cơm lớn.
Kiếp thứ tư, Đường Thanh Sơn là Thừa tướng của triều đại nào đó. Sở thích cả đời của Thừa tướng ấy là trồng hoa, trong đó có một loại hoa được vị này yêu tha thiết nhất, tên của nó là "Xin đừng quên ta" (là hoa Forget me not).
Mãi cho đến khi Thừa tướng kia qua đời, những bông hoa “"Xin đừng quên ta” được Thừa tướng nuôi dưỡng kia mới héo tàn.
Kiếp thứ năm, Đường Thanh Sơn là một thợ săn khôi ngô. Một lần đi săn dã ngoại, thợ săn nọ phát hiện một khối thi thể bị bỏ lại giữa đồng hoang, thi thể này quần áo không chỉnh, gương mặt bị hủy.
Thợ săn thiện lương kia thở than một tiếng, sau đó đào hố đất, thật cẩn thận chôn thi thể ấy đi.
Kiếp thứ sáu, Đường Thanh Sơn là một lão nhân tuổi hoa giáp. Lão nhân hoa giáp này tới cuối đời vẫn không lập gia đình. Khi nữ oa nhà bên sinh ra chưa được hai ngày, lão nhân hoa giáp nọ đã xuôi tay nhắm mắt.
Kiếp thứ bảy, Đường Thanh Sơn là một thương nhân. Thương nhân này có một hảo huynh đệ. Bởi vì bậc cha chú của hai người qua lại thân thiết, hai người lại sinh cùng một năm, có thể nói hai người này đã quen biết từ khi còn mặc quần yếm, quan hệ tốt đến mức khiến cho hàng xóm láng giềng thân thiết đôi bên đều hoài nghi có phải hai người này có quan hệ gì đó mờ ám hay không.
Kiếp thứ tám, Đường Thanh Sơn là bậc quân vương cẩn trọng của một tiểu quốc nào đó. Vị quân vương này có một thần tử tài đức thông thái. Một quân một thần luôn giúp đỡ, chăm sóc cho nhau, trình diễn một cảnh kịch đầy lễ nghĩa, xúc động lòng người.
Cuối cùng câu chuyện về hai người ấy được thế nhân lưu truyền thành giai thoại.
Kiếp thứ chín. Đường Thanh Sơn là Đại tướng quân của một đất nước nào đó. Cả đời Đại tướng quân này có một kẻ thù sâu nặng. Tuy rằng bọn họ ra sức cho trận doanh khác biệt, nhưng ở giữa lại tồn tại thưởng thức và thấu hiểu lẫn nhau.