Chương 1026: Đi thẳng đến Tuyết Hải Tầm Kiếm Tâm (1)
Trong lòng Phương Nguyên chợt hiểu rõ, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm.
Nghĩ đến Kiếm Ý của bản thân hắn vẫn không cách nào đại thành, chạm không tới biên giới kiếm, trong lòng hắn nhưng cũng không chỉ nghĩ đến một vấn đề.
- Tuy nhiên, nếu ta vẫn không có cách nào tu luyện thành Kiếm Tâm, khó có thể đi tới cùng con đường như những Tà tu kia.
- Chẳng lẽ lo lắng năm đó của Lý Bạch Hồ về ta lại là thật sự?
Trong lòng xuất hiện một chút mê man, nhưng cũng chỉ nháy mắt mà thôi! Phương Nguyên nhanh chóng kiên định.
Đường nào, cũng phải đi qua mới biết.
Rất nhanh, hắn làm theo dòng suy nghĩ, lại lật giở xem đạo kiếm kinh kia, bên trong kiếm kinh không có pháp môn tu luyện cụ thể, chỉ có một vài ý niệm, nhưng những ý niệm này lại là thứ Phương Nguyên cần nhất bây giờ. Có điều bên trong kiếm kinh, ghi chép không chỉ liên quan tới ý niệm Kiếm Tâm Hóa Anh mà còn có nhiều đạo lý cổ quái kỳ lạ, ngay cả Phương Nguyên cũng không thể hoàn toàn lĩnh ngộ, cũng không xác định cái nào hữu dụng, cái nào chỉ là ý nghĩ dị thường của kiếm sư Lăng Chiêu, nhưng Phương Nguyên vẫn ghi xuống.
Tuy rằng Lang Gia Các không cho phép tùy tiện sao chép, nhưng hắn trực tiếp nhớ hết cũng không sao, toàn bộ kiếm kinh cũng chỉ có mấy ngàn chữ, ghi nhớ hết thẩy không quá khó khăn với hắn, trước sau đọc chừng mười lần, liền thuộc.
Hơn nữa, đến lúc này, hắn cũng mơ hồ đoán được nguyên nhân ba vị tà kiếm tu tìm kiếm.
Có lẽ, bọn họ cũng vì đạo lý Kiếm Tâm Hóa Anh mà tới...
Bởi vì Kiếm Tâm Hóa Anh, dường như tương tự với nguyên lý kiếm linh của bọn họ, có thể ba người cũng vì pháp môn tu luyện kiếm này mà đến, chỉ không biết lý luận kiếm kinh cũng được ghi chép lại ở đây.
Đương nhiên, điều này cũng chỉ là Phương Nguyên suy đoán.
Nói không chừng những Kiếm tu này đến vì một lý do nào khác, cũng có thể, bọn họ đúng như Lang Gia Các suy đoán, chạy đến vì Bạch Du Nhiên, những chuyện này còn chưa có đầu mối, cũng không phải trong thời gian ngắn có thể hiểu rõ.
Ai bảo Lang Gia Các không lưu lại một người sống làm gì.
Mà bản lãnh của ba vị này cũng không nhỏ, dưới cao nhân Lang Gia Các vây quanh chỉ có con đường chết, nhưng thực lực cũng rất mạnh.
Sau khi đọc thuộc lòng bản kiếm kinh, Phương Nguyên lại chăm chú xem kỹ trang cuối cùng của kiếm kinh này.
Đoạn kiếm kinh phía trước, đều lấy văn tự kể mà viết lại, nhưng trang cuối cùng lại không có ghi chép một chữ nào, chỉ có một vài đường nét phức tạp, cũng không giống như văn tự, lại không giống tranh ảnh, giống như vẽ một con nhím, vòng vo vặn vẹo, đan xen lẫn nhau, hỗn loạn không chịu nổi, không thể nhận biết là cái gì nhưng Phương Nguyên suy nghĩ một chút, cũng ghi nhớ chúng.
Với hắn ghi nhớ không phải là chuyện khó khăn, dù sao vết nứt tàn tạ trên phiến đá của Thanh Dương Tông hắn đều có thể nhớ rõ tới từng chi tiết.
Mãi cho đến khi nhớ xong tất cả những thứ này, Phương Nguyên mới thả kiếm kinh lại chỗ cũ, đứng dậy đi ra khỏi Kiếm các.
Lúc này, bước chân của hắn nhẹ nhàng hơn không ít.
Tuy rằng tiền đồ chưa biết thế nào, nhưng chung quy đã có phương hướng.
...
...
Khi Phương Nguyên nhanh chân đi về phía tinh xá chủ phong Lang Gia Các thì đã thấy trong tinh xá, Bạch phu nhân, tiểu công tử Bạch Du Nhiên, đại viện chủ thư viện Thanh Ngô Ô Mộc tiên sinh, cùng với mấy vị viện chủ và trưởng lão khác hắn chưa từng gặp mặt đều chờ ở nơi này. Từ lúc Phương Nguyên rời đi đến điện thứ mười, đã có người bẩm báo cho bọn họ, bọn họ biết Phương Nguyên muốn cho bọn họ một đáp án, bởi vậy liền ở đây chờ đợi, tuy rằng trên đường Phương Nguyên lại đi tới Kiếm các một chuyến, nhưng cuối cùng vẫn lại đây.
Nhìn vẻ mặt thấu hiểu của Phương Nguyên, trong lòng bọn họ cũng có chút vui mừng.
Cho rằng hiện tại Phương Nguyên đã có quyết định, nhưng khi hắn đi vào, sau khi cúi chào, câu nói đầu tiên đã khiến bọn họ kinh ngạc đến ngây người.
- Phu nhân, ô Mộc tiền bối, các vị tiền bối...
Sau khi hành lễ, Phương Nguyên đứng lên, nói:
- Hôm nay vãn bối đến chào từ biệt!
- Cái gì?
Ô Mộc tiên sinh ngây người, mấy vị trưởng lão cũng đều không hiểu.
Muốn truyền cho Phương Nguyên Tiên pháp là kết quả sau khi bọn họ nghiêm túc cẩn thận cân nhắc quyết định, hơn nữa quyết định này, nếu không phải Bạch phu nhân khư khư cố chấp, sợ cũng không dễ dàng thống nhất. Mặc dù Lang Gia Các không chỉ có một đạo Tiên pháp, mà còn có vô số tài nguyên, bản thân cũng có thật nhiều đệ tử cùng hậu bối, trong đó có không ít người tài có thể dạy, nếu cơ hội này đã quyết định không cho Viên gia, không phải cho hậu bối bọn họ sẽ tốt hơn sao, vì sao phải cho một người ngoài?
Càng không nghĩ tới người ngoài này đột nhiên muốn rời đi trước bước ngoặt này.
Bạch phu nhân nghe xong, mày hơi nhíu lại, nhẹ nhàng đứng dậy đáp lễ.
Đây là đãi ngộ độc nhất giành cho khai sáng tiên sinh của Bạch Du Nhiên, chứ không phải bản thân Phương Nguyên có phân lượng này.
Sau khi thi lễ, Bạch phu nhân mới ngồi xuống, nhẹ giọng nói:
- Không biết vì sao Phương Nguyên tiên sinh phải đi, lẽ nào Lang Gia Các ta làm gì khiến tiên sinh bất mãn sao?
Phương Nguyên lắc lắc đầu, nói:
- Lang Gia Các đối với Phương mỗ ơn trọng như núi, không có chút bất mãn.
Bạch phu nhân lại hỏi:
- Không lẽ bên trong Lang Gia Các có người bất kính với tiên sinh sao?