Chương 1027: Đi thẳng đến Tuyết Hải Tầm Kiếm Tâm (2)
- Trên dưới Lang Gia Các đều tuân theo lễ nghĩa, trong lòng Phương Nguyên cảm kích vô cùng.
Phương Nguyên vội nói.
Bạch phu nhân không nhịn được nhíu mày.
Bạch Du Nhiên có chút lo lắng hỏi theo.
- Tiên sinh rời đi vì ta không nghe lời à?
Phương Nguyên chỉ cười cười.
- Ngươi vẫn được xem là ngoan ngoãn!
Trên mặt Bạch Du Nhiên lộ ra nụ cười đắc ý.
- Vậy chắc tiên sinh lo lắng sợ ta bắt đầu tu hành, thực lực sẽ vượt quá ngươi cho nên mới rời đi chứ gì? Việc đó tiên sinh cứ yên tâm, ta cũng không phải là người dễ giận như vậy.
Dứt lời lại bổ sung một câu.
- Nhiều nhất cũng chỉ buộc ngươi viết một trăm lần “Không dám tiếp tục đánh Bạch Du Nhiên nữa.”
Phương Nguyên cười nói:
- Ta rất trông đợi có ngày này.
Bạch phu nhân nhẹ nhàng vỗ sau lưng Bạch Du Nhiên một cái, phạt hắn tội bất kính, sau đó nói với Phương Nguyên.
- Nếu Phương Nguyên đều hài lòng, vậy vì sao muốn rời đi? Thực không dám giấu giếm, thiếp thân đã thương lượng cùng mấy vị Viện chủ, nếu Phương Nguyên tiên sinh có thể lưu lại, Lang Gia Các ta sẽ không coi tiên sinh là người ngoài, có thể tu hành như tiên sinh mong muốn...
- Đa tạ phu nhân.
Phương Nguyên không nghĩ tới Bạch phu nhân sẽ nói như vậy, hắn cũng biết câu hứa hẹn này nặng thế nào, thật lòng cảm tạ Bạch phu nhân, sau đó mới nói:
- Kỳ thực Phương mỗ rời đi, cũng vì tu hành, ta từ ba năm trước gia nhập Lang Gia Các, bây giờ đã hơn ba năm, học được rất nhiều, nhưng tu hành không phải là chuyện nhắm mắt làm liều, Phương mỗ cũng nên đi ra ngoài học hỏi.
Bạch phu nhân thấy hắn nói như vậy liền trầm mặc.
Những người như bọn họ, tự nhiên cũng cố giữ Phương Nguyên lại, cho thấy thành ý của Lang Gia Các, khi xác định Phương Nguyên thật lòng muốn đi, cũng không nói thêm, mấy người Ô Mộc tiên sinh nhìn nhau, đưa ra quyết định.
- Vậy mời tiên sinh lưu lại một đêm, cho phép chúng ta đưa tiễn tiên sinh.
- Phu nhân có lệnh, không dám không tuân,
Phương Nguyên cúi người thi lễ, cảm ơn Bạch phu nhân.
Ngay đêm đó, mấy vị Viện chủ đều rời đi, Ô Mộc lưu lại, bồi tiếp Phương Nguyên uống vài chén, lần này Bạch phu nhân lại lấy một bình Thanh Trúc của Lang Gia Các, hơn nữa nhìn Phương Nguyên cũng không có ý rời đi, Ô Mộc tiên sinh rất yên tâm, nhưng không nghĩ tới Phương Nguyên lại dứt khoát, trực tiếp cất bình rượu trân quý đi, sau đó uống rượu Lê Hoa cùng Ô Mộc tiên sinh.
Trong lòng Ô Mộc tiên sinh rất không vừa ý, làm bộ không thèm để ý cười nói:
- Phương tiểu hữu phải mang rượu Thanh Trúc về nhà sao?
Phương Nguyên trả lời.
- Ta định đem nó cho một vị bằng hữu!
Ô Mộc tiên sinh có chút không vui.
- Chúng ta qua lại hơn ba năm, không được xem là bằng hữu sao?
Phương Nguyên nói:
- Vị bằng hữu kia là nữ.
Ô Mộc tiên sinh:
- ...
Hắn không có gì để nói, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc uống một ly Lê Hoa.
Uống ba vòng rượu, Bạch Du Nhiên cũng được Bạch phu nhân dắt tới trước mặt Phương Nguyên, mời một chén.
Tuy rằng Phương Nguyên vừa mới chính thức trở thành khai sáng tiên sinh trên danh phận của hắn, lại muốn rời khỏi, nhưng dù sao trước đây cũng đã dạy hắn gần hai năm, có danh phận thầy trò, phần cơ duyên này không thể tự cắt bỏ được, huống chi bây giờ Bạch Du Nhiên cũng sắp đến tuổi tu hành, dù Phương Nguyên có lưu lại, cũng không dạy hắn được mấy ngày.
Một đêm uống say, đàm kinh thuyết đạo.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Nguyên liền thu dọn hành lý, lên pháp chu, chậm rãi chạy khỏi Lang Gia Các.
Phương Nguyên đứng ở đầu thuyền, hé mắt đón ánh mặt trời.
Ba năm trước, hắn theo Ô Mộc tiến vào Lang Gia Các, thế gian phong vân biến ảo, hắn thì lại tĩnh tọa thư các.
Hiện tại, cuối cùng cũng xem như hắn công đức viên mãn, từ Lang Gia Các đi ra.
Trong lòng cũng không có gì xúc động, chỉ có sự bình tĩnh, kiên nghị không bao giờ thay đổi.
...
...
Chậm rãi chạy khỏi Vấn Thương Sơn, pháp chu vòng quanh trên không trung sau đó đi thẳng về phương bắc.
Lần này hắn muốn đi cực bắc Tuyết Nguyên, tìm kiếm phương pháp luyện thành Kiếm Tâm.
Hiện tại, con đường tu hành của hắn khá rõ ràng, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thôi diễn đã hoàn thành, chỉ kém bước cuối cùng, đó chính là tu luyện Kiếm Tâm, rồi sau đó biến hóa vô tận quy về làm một, bước vào một cảnh giới mới!
Hắn tin tưởng, lúc tìm được một kiếm kia cũng là ngày Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn có thành tựu Tiên pháp, cũng là ngày hắn có thành tựu Chí Tôn Nguyên Anh.
Tuy nhiên, nhìn pháp chu nhanh chóng chạy về phía trước, Lang Gia Các sau lưng càng lúc càng xa, sương mù bao phủ, cuối cùng chân trời mây khói liền làm một thể, kể cả Vấn Thương Sơn cũng dần dần ẩn vào thiên địa hư không, trái tim hắn đột nhiên chìm xuống.
Ngẫm lại hắn từ Thanh Dương Tông, trong lúc vô tình có được truyền thừa Vô Khuyết Kiếm Kinh, khổ tâm tu luyện, thăng cấp nhảy vọt nhưng lại kẹt ở quyển thứ hai, Kiếm Ý trước sau ôn dưỡng vẫn không được, đây vốn là mầm họa tiềm ẩn trong việc tu luyện. Trước kia, hắn còn có lựa chọn, hoàn toàn có thể tạm thời bỏ quên Kiếm Ý, chỉ tu luyện thần thông, nổ lực không ngừng hắn mới có thể bước ra con đường rộng lớn.
Nhưng hôm nay, lại không có lựa chọn.
Hắn nhất định phải đột phá cảnh giới Kiếm Ý, tu luyện ra Kiếm Tâm.