Chương 1029: Bắc Địa tuyết mênh mông (2)
Phương Nguyên ra khoang thuyền, liền thấy một nam tử mặc quần áo lông cừu đứng trên boong thuyền, người này có tu vi Trúc Cơ trung cảnh, bị cái lạnh lẽo của Tuyết Nguyên làm cho mặt đỏ lên. Đây là tán tu sau khi đi tới, Phương Nguyên bỏ ra một trăm linh tinh thuê đến dẫn đường, dù sao hắn cũng vạn dặm xa xôi mà đến, chưa quen thuộc mảnh đất này, tìm một người dẫn đường là tốt nhất.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân, dọc theo đường đi phải phân thần điều khiển pháp chu, cũng rất uể oải, mời một người đến giúp hắn điều khiển pháp chu, hắn sẽ ở trong khoang thuyền thoải mái đọc sách, điểm này Phương Nguyên vẫn hiểu rất rõ ràng.
- Meo…
Phương Nguyên mở khoang thuyền, bên ngoài gió tuyết thổi vào, mèo trắng liền cũng lười biếng chậm uốn người, tỉnh lại.
Bây giờ đã mấy năm trôi qua, con mèo trắng này lại phì thêm một vòng, lông cũng dài ra.
Bình thường nó cùng Phương Nguyên không can thiệp vào trạng thái của nhau, đặc biệt là mấy năm ở Lang Gia Các, Phương Nguyên say mê đọc sách, có lúc như quên đi sự tồn tại của nó, thế mà nó cũng không để ý tới Phương Nguyên, thường xuyên chạy ra ngoài chơi vui vẻ, thường biến mất mười mấy ngày một tháng, đó cũng là chuyện thường, nhưng nó vẫn rất tốt, vẫn còn nhớ mà chạy đến tìm hắn.
Lần này Phương Nguyên chạy tới Tuyết Châu, nó cũng lười biếng mà theo, dọc đường đi rất thành thật.
Thấy nó cũng chạy tới, Phương Nguyên liền ôm lấy, dùng tay áo giúp nó cản chắn gió tuyết, sau đó đưa mắt nhìn ra xa.
Chỉ thấy bên trong đất trời, một mảnh mênh mông, tuyết rơi càng lúc càng dày đặc, xa xa núi non vờn quanh, đường nét chằng chịt, đều bị tuyết trắng che phủ, chỉ có thể mơ hồ phân biệt ra được một vài chỗ gồ lên, mà những dãy núi xung quanh tuyết đã đọng dày đặc, sâu ba thước. Trong đất trời, khắp nơi là biển tuyết, không thấy con chim nào lượn qua, yên tĩnh không một tiếng động, chỉ nhìn trên sườn núi, có thể nhìn thấy một vài cây tùng bách cao vút, tăng thêm chút màu sắc cho mảnh thiên địa rộng lớn này.
- Ngự Kiếm Tông ở sâu trong Tuyết Nhạn Lĩnh sao?
Phương Nguyên khẽ cau mày, hỏi.
Tán tu kia chỉ cười nói:
- Điều này ta không biết, xung quanh đây tu đạo Tiên môn rất nhiều, ta cũng không quen thuộc tất cả, khách quan, tốt nhất ngài nên cẩn trọng một chút, có người nói mấy năm qua đám người Kiếm Sư Tẩy Kiếm Trì giết người không ít, những tà phái kia rất hung hăng ngang ngược, thường xuyên có tin tức bọn họ xuất hiện ở phía bắc Tuyết Châu, những người này đều cực kỳ hung hãn, không chuyện ác nào không làm...
- Ha ha, đa tạ nhắc nhở.
Phương Nguyên gật gật đầu, để tán tu này chờ đợi ở đây, hắn ôm mèo trắng, phi thân lên.
Nhìn bóng lưng Phương Nguyên rời đi, tán tu thở dài, bỗng nhiên trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.
Nhưng vào lúc này, mèo trắng trong lồng ngực Phương Nguyên ngóc đầu lên nhìn vị tán tu kia.
Trên gương mặt cũng như nở nụ cười.
...
...
Phương Nguyên một thân áo bào xanh phần phật, lóe lên trong hư không, nhanh chóng biến mất ở nơi sâu trong Tuyết Nhạn Lĩnh.
Lướt người trên không trung, thần thức cũng nhanh chóng triển khai, tuần tra xung quanh.
Rất nhanh, hắn đi sâu vào mấy trăm dặm trong Tuyết Nhạn Lĩnh, chỉ thấy phía tây bắc, bên trong vùng thung lũng tựa như có lầu các, thân hình nhanh chóng gập lại trên không trung, đạp tuyết bay lên, đi tới phía trên thung lũng, cúi đầu nhìn xuống, sắc mặt ngưng lại.
Hắn nhìn thấy nơi xa đúng thật có tòa sơn môn tồn tại, có điều lúc này đã bị hủy, những kiến trúc lầu các đều bị đẩy ngã, xung quanh còn mơ hồ có thể nhìn thấy vết đất cháy xém, hài cốt khắp nơi, có dấu vết đại trận hộ sơn bị hủy bỏ.
Nhìn qua vài lần, Phương Nguyên hạ xuống sơn môn, thấy nơi này đã từng có một tấm bia đá, bây giờ đã bị phá nát, ẩn trong gió tuyết. Tay áo Phương Nguyên run lên, cuồng phong đảo qua, phủi sạch gió tuyết, bia đá tập hợp đến cùng một chỗ, nhìn thấy phía trên viết mấy chữ “Ngự Kiếm sơn môn, người tới giấu kiếm”, có thể thấy được nơi này đúng là Ngự Kiếm Tông, nhưng dường như đã bị người ta phá huỷ.
Hơn nữa nhìn thấy tàn tích, sợ là đã bị phá huỷ một hai năm rồi.
- Người tông môn này lại bị người ta diệt?
Trong lòng Phương Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ, bước đi khắp nơi trong Ngự Kiếm Tông, khắp nơi chỉ còn một mảnh tàn dư vung vãi, kinh các cũng bị phá huỷ, bên trong không lưu lại văn tự, giống như bị nước rửa qua, trống rỗng, không lưu lại chút gì.
Xác định không phát hiện ra manh mối, Phương Nguyên hít sâu một hơi, đưa tay đón nhận hoa tuyết trên không trung.
Trầm ngâm một lát, hắn xoay người, đi về phía bên trái đại điện bị phá vỡ.
Trong đại điện này, đang có một cái nam tử mặc áo trắng lặng yên ẩn núp, ánh mắt nhìn Phương Nguyên đến gần, trong tay hắn, còn nắm một khối thẻ ngọc, lại khống chế một vài cấm chế vô hình bên ngoài, hiển nhiên Phương Nguyên đã đi càng lúc càng gần, tiếp cận nơi cấm chế mai phục, tâm thần nam tử này tăng cao, gửi ám hiệu cho đồng bọn, chuẩn bị động thủ.
- Động thủ...
Ngay khi Phương Nguyên đi tới cách đại điện khoảng ba mươi trượng, tiến vào vòng vây cấm chế thì nam tử kia cũng không kiềm chế nổi, vội vã điều động cấm chế bên ngoài, sau đó rống to một tiếng, nhanh chóng nhảy từ trong tòa đại điện ra ngoài.
Nhưng hắn còn chưa nhảy lên cao bao nhiêu, trên đầu vai bỗng nhiên có một cánh tay kéo hắn xuống.