Chương 1038: Gió tuyết lịch luyện (1)
- Trên Tuyết Nguyên vẫn có người trung hậu thật thà.
Nghĩ đến vị chưởng quỹ và hầu bàn nhiệt tình kia, Phương Nguyên cũng không nhịn được hít một tiếng.
Hắn thật không biết, lúc này trong khách sạn, chưởng quỹ và hầu bàn từ trong khe cửa nhìn pháp chu của Phương Nguyên chậm rãi rời đi, trong lòng cảm khái không thôi.
- Ai nói Tuyết công tử giết người không nháy mắt, kỳ thực cũng là người không tệ lắm mà.
- Cầm mấy cây bảo dược, lại còn biết trả tiền.
Ngay đêm đó, Phương Nguyên lấy một lò luyện đan dược trong pháp chu ra, chuẩn bị mọi thứ.
Đến sáng ngày hôm sau, gió tuyết càng lúc càng lớn, hắn đi ra khỏi pháp chu, lúc này, bảo hộ ấm áp trên người hắn đều bỏ xuống, thậm chí ngay cả da thú trên người cũng lấy xuống, chỉ mặc vào bộ áo bào xanh đơn bạc, không đằng không đạp mây, mà đi bộ lên Vu Tuyết Sơn.
Tuyết gió như đao, xé nát tâm hồn, ăn mòn xương cốt.
Nơi này gió tuyết quá lớn, quả thực ngay cả huyền băng cứng rắn cũng có thể mở ra lỗ hổng.
Nhưng Phương Nguyên chỉ dựa vào pháp lực và nhục thân của chính hắn, mạnh mẽ leo núi.
Mấy tên ma đầu trên pháp chu, khi nghe Phương Nguyên dặn dò, vui sướng hài lòng điều khiển pháp chu đi phía sau hắn, không cần xuống phía dưới mạo hiểm ngược tuyết. Tuy nhiên khi nhìn Phương Nguyên leo núi, tâm tình của bọn họ cũng cực kỳ phức tạp, hận gió tuyết đầy trời kia, không đông chết tên gia hỏa làm cho người ta ghét, nhưng cũng có chút lo lắng về độc đan trong cơ thể bọn họ, nếu thật sự đông chết người này, thì chẳng bao lâu nữa, không biết bọn họ có chôn cùng tên gia hỏa này không?
Phương Nguyên cũng không lo lắng những ma đầu này sẽ làm gì, hắn từng đọc hơn ba trăm cuốn sách ở Lang Gia Các, trong đó có sách đạo lý, có học vấn, cũng có pháp môn mà những người thường không tưởng tượng nổi, bây giờ hắn có hơn một trăm loại phương pháp ngăn chặn bọn họ.
Sau khi vào Tuyết Nguyên, nếu cảm giác đối phương tạo nên lý do phải chết, hắn giết không chút khách khí, tuy nhiên, đối với hắn mà nói, dù sao vẫn cần có người giúp làm việc vặt, tuy nhìn không vừa mắt, cũng để bọn họ làm việc trên pháp chu. Mặc dù bọn họ là những hung thần ác sát, nhưng hắn cũng không lo lắng, một người cho uống một viên độc đan, liền không sợ bọn họ tạo phản.
Hắn đã nói rõ ràng với bọn họ, một viên độc đan này, một Đại Đan Sư trình độ ngũ văn lục văn mới có khả năng giải hết, nếu bọn họ chắc chắn tìm được người giải độc thì thì cứ việc chạy trốn, nếu không có, nghiêm túc ở lại.
Cũng vì vậy những ma đầu này mới yên ổn ở cho đến hiện tại.
Nếu vào Tuyết Nguyên, tự nhiên cũng không thể trốn bên trong pháp chu hưởng thanh nhàn, ở Lang Gia Các đọc sách Phương Nguyên cũng đã từng nghe nói đến truyền thuyết chín đạo tuyết tuyến chuyển tạo hóa, bởi vậy qua mỗi đạo tuyết tuyến, hắn sẽ dựa vào loại phương pháp này, mài giũa Kiếm Ý của chính hắn.
Đạp ngược tuyết, chậm rãi mà đi về phía Vu Tuyết Sơn.
Trước đây vượt qua đạo tuyết tuyến thứ nhất và đạo tuyết tuyến thứ hai ở Bạch Thi Hà thì hắn cũng làm như vậy.
Mài giũa!
Trước đây ở Lang Gia Các hơn ba năm, quá thoải mái dễ chịu, thoải mái đến hắn quên đi tư vị chịu khổ là thế nào.
Mà bây giờ, hắn muốn quên đi thời gian thoải mái dễ chịu ba năm vừa rồi, đi trên con đường này.
Gió tuyết vô biên từ từ mà đến, quả thực càng mạnh mẽ hơn tu sĩ Trúc Cơ toàn lực triển khai thần thông, đáng sợ hơn chính là, thần thông còn có lúc ngừng, nhưng gió tuyết này không chút ngừng nghỉ, bao phủ lên hắn. Trong lúc cất bước trong gió tuyết, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, từng bước từng bước đi tới chỗ cao hơn.
Đi càng cao, giá rét càng mãnh liệt.
Thiên địa mênh mông, một mảnh cô độc, dường như chỉ có mình hắn chống lại thiên địa mênh mông này.
Không đúng!
Ánh mắt Phương Nguyên hơi đổi, nhìn về phía trước, nơi đó dường như còn có một người.
Trong tầm nhìn của hắn, phía trước ngoài ba trăm trượng xuất hiện một điểm đen nhỏ.
Nhìn qua như là một nữ nhân, vóc người thon gầy, chầm chậm đi về phía trước.
Đi một bước phải mất rất nhiều sức lực.
Tu vi của nàng không cao, không đạt đến cảnh giới Kim Đan.
Hiện tại với Phương Nguyên mà nói, gió tuyết Vu Tuyết Sơn, hắn vẫn có thể chịu đựng được, chín đạo tuyết tuyến, đạo phía sau khó khăn hơn đạo phía trước, một thân tu vi như hắn, vài đạo tuyết tuyến đầu tiên này không quá áp lực.
Nhưng nữ tử kia thì khác, với cảnh giới Trúc Cơ, đối đầu với gió tuyết Vu Tuyết Sơn, nàng đã chịu đựng cực hạn, bây giờ mới chỉ ở giữa sườn núi, nàng đã bước đi gian nan, như muốn gục xuống, rất khó tưởng tượng, nếu lại đi lên trên, gió tuyết càng khốc liệt hơn, với thân thể suy yếu của một tu vi cảnh giới Trúc Cơ như nàng, làm sao có thể vượt qua được.
Đạo lý đơn giản như vậy nữ tử kia như không hiểu, nàng chậm rãi tiến lên, không có ý dừng lại, từng bước từng bước bò lên nú, thân hình gầy yếu kia lại có sự dẻo dai không thể hình dung nổi.
- Đây chính là Khổ Tu giả Trung Châu mà người trong khách sạn nói qua sao?
Phương Nguyên nhìn nàng, nghĩ đến những lời vị khách trong khách sạn đã nói.
Trong lòng hơi do dự, hắn ngăn chặn ý nghĩ đi qua chào hỏi.
Đường do chính mình đi!
Dưới cái nhìn của hắn, nữ tử này chỉ có tu vi cảnh giới Trúc Cơ, ngay cả mài giũa đạo tuyết tuyến thứ ba kỳ thực có chút quá mức mạo hiểm, nếu nàng lại tiếp tục leo lên trên, rất có thể sẽ chết trong gió tuyết.