Chương 1039: Gió tuyết lịch luyện (2)
Nhưng dù sao đây cũng là con đường tu hành của nàng, hắn không cần thiết đi ngăn cản, dù có chết trong gió tuyết cũng cho thấy một loại ý chí chết vì đạo.
Nghĩ vậy, hắn cứ đi theo con đường của chính mình, chậm rãi đi về phía trước.
Hắn có thể đi được càng nhanh, nhưng vì cảm ngộ giá lạnh trong đất trời nên đi rất chậm.
Hắn biết, những thử thách thật sự của hắn là ở mấy đạo tuyết tuyến phía sau, bây giờ, hắn muốn mượn giá lạnh của đạo tuyết tuyến thứ ba, để chính hắn hiểu biết được uy thiên địa, quen thuộc với hoàn cảnh giá rét, chuẩn bị tốt cho mấy đạo tuyết tuyến phía sau.
Gió tuyết càng lúc càng nhiều!
Hạt tuyết to như hạt châu rơi trên mặt, không khác gì phi đao phóng tới, nhưng chúng không thể tổn thương thân thể Phương Nguyên, lạnh lẽo ở khắp mọi nơi, từng chút một thẩm thấu vào trong thân thể hắn. Trên người hắn chỉ mặt tiên bào xanh, nóng lạnh không thấm, nhưng ở bên trong băng thiên tuyết địa, quá lạnh lẽo, tiên bào không thể ngăn cản, xâm nhập vào thân thể hắn từ lâu.
Vì có pháp lực hộ thể, giá lạnh từng chút từng chút thẩm thấu vào trong.
Phương Nguyên cảm nhận được lạnh lẽo này như lưỡi đao ghim vào người hắn, sau một lúc lâu, đột nhiên hắn thu hồi pháp lực.
Bỗng nhiên mất đi che chở, thân thể hắn bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Trong lúc đó, khí lạnh như muốn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của hắn, thậm chí vào cả thần hồn nơi xa.
Nhưng vào lúc này, Phương Nguyên điều động Kiếm Ý của chính mình.
Hắn bắt đầu lấy Kiếm Ý đối kháng với khí lạnh vô cùng vô tận, không bỏ sót chỗ nào.
Điều này cũng giống như so chiêu với cao thủ.
Dùng Kiếm Ý của chính mình so chiêu với gió tuyết thiên địa mênh mông.
Bên trong đất trời, tiếng gió nhỏ đi rất nhiều, hạt tuyết cũng bị Kiếm Ý đánh bay xa ba trượng, Phương Nguyên tu luyện Kiếm Ý từ Vô Khuyết Kiếm Kinh, loại Kiếm Ý viên mãn không kẻ hở, vừa lúc gặp giá tuyết có mặt khắp nơi bên trong đất trời, giống như bình phong vô hình, ngăn cản gió tuyết thiên địa, khiến cơ thể hắn rốt cục cũng ngừng run rẩy, có một chút ấm áp.
Tuy nhiên, điều này dường như cũng làm thiên địa tức giận.
Hàn ý gào thét, bắt đầu không ngừng phản công về phía Phương Nguyên, như thủy triều lao đến.
Nhưng Phương Nguyên vẫn duy trì tâm ý ôn hòa, điều động Kiếm Ý đến trình độ mạnh nhất.
Một đường tiến lên, hắn chậm rãi lướt qua sườn núi, đi lên trên núi.
Kiếm Ý ngưng trệ, bước chân chậm lại.
Trong lòng có chút mất mát, sinh ra một ý nghĩ:
- Nhìn dáng dấp gió tuyết của đạo tuyết tuyến thứ ba, uy lực vẫn còn quá yếu, áp lực không đủ cho ta, cũng vì nguyên nhân này mà Kiếm Ý mài giũa không hữu hiệu.
Từ đạo tuyết tuyến thứ hai, hắn liền mượn uy của gió tuyết thiên địa mài giũa Kiếm Ý.
Nhưng bây giờ, tu vi hắn cao thâm, sức mạnh cường đại, ba đạo tuyết tuyến phía trước, tuy rằng giá lạnh khốc liệt, nhưng cũng vẫn không vượt ra ngoài cực hạn của hắn, đương nhiên cũng không đạt tới hiệu quả để tăng Kiếm Ý, dù sao, mài giũa, chính là phải vượt qua được sức mạnh cực hạn của bản thân, mới có thể hình thành uy áp thiên địa mạnh mẽ cho hắn, mới có thể rèn luyện ý chí, tăng lên Kiếm Ý của hắn.
- Có lẽ, chỉ đến đạo tuyết tuyến thứ tư thì uy thiên địa mới hữu dụng với ta.
Trong lòng Phương Nguyên có chút bất đắc dĩ sinh ra suy nghĩ này.
Đạo tuyết tuyến thứ ba, hắn vẫn sẽ đi hết, thế nhưng trong lòng biết rõ, tác dụng không lớn.
Ngay vào lúc này, trong lòng hắn sinh ra chút cảm ứng, chậm rãi quay đầu.
Tuy hắn đi chậm, nhưng nữ tử khổ tu kia càng đi chậm hơn hắn.
Hắn cảm ứng được giá lạnh trong thiên địa nữ tử kia sắp không chống đỡ nổi, tuy nhiên nàng lại khiến Phương Nguyên có chút không đoán được, không ngờ cứ như vậy từ chân núi lên trên núi.
Bây giờ, bọn họ cũng đã gần tiếp cận đỉnh núi, biểu hiện của nàng, vượt ngoài dự đoán của Phương Nguyên.
Tuy nhiên, đến lúc này nàng thực sự không chống đỡ nổi, thân hình lảo đảo, chậm rãi ngã nhào xuống đất. Có thể thấy, nàng vẫn đang giãy dụa, muốn đứng lên, thế nhưng cơ thể và pháp lực, đều đã hoàn toàn tiêu hao hết, vừa đứng lên, liền bị gió tuyết thổi ngã, vài lần như thế, nàng nằm trong tuyết, thống khổ mà tuyệt vọng, phát ra tiếng kêu như có như không.
Cũng chính vì một tiếng kêu này, làm cho Phương Nguyên vốn nghĩ tiếp tục đi về phía trước, hơi ngẩn ra.
Tiếng kêu xuyên qua gió tuyết xa xôi, đến nơi này có vẻ rất yếu ớt.
Nhưng bên trong âm thanh yếu ớt, Phương Nguyên lại mơ hồ cảm giác có chút quen thuộc.
Hắn không do dự nữa, nhanh chóng xoay trở lại, thân hình bay lượn, đi tới trước nữ tử.
Nữ tử thon gầy như đèn cạn dầu, sức mạnh tiêu hao hết, nàng ở trong khách sạn ăn thịt dê tuyết, uống rượu Băng Thảo cũng không đủ để nàng chống đỡ tiêu hao nhiều như vậy. Ngay trước khi lên đỉnh núi tuyết, rốt cục nàng vẫn ngã xuống, thậm chí cũng không đủ khí lực quay trở lại, cảnh này khiến nàng ý thức được một kết quả đáng sợ, tuyệt vọng kêu lên.
Nàng vẫn không chịu được mài giũa thế này sao?
Nàng cảm giác được thân thể mình đã bắt đầu tê, trước mắt mơ hồ xuất hiện các loại ảo giác, biết đây là điềm báo kề cận cái chết, nàng có chút tuyệt vọng ngẩng đầu lên, muốn nhìn một chút đỉnh núi gần trong gan tất nhưng vĩnh viễn không đến được.
Sau khi vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt nàng vẫn muốn nhìn!