Chương 1055: Chém thập ma (2)
Nhìn Phương Nguyên đại phát thần uy trong phút chốc, bọn họ liền nghi hoặc, không hiểu sao người mạnh thế này lại xuất hiện trên Tuyết Nguyên.
Người thế này, có thể ngồi ở vị trí cao trong Thừa Thiên Kiếm Đạo, hoặc sống trong nhung lụa trên Tẩy Kiếm Trì chứ?
Làm sao lại chạy đến Tuyết Nguyên tranh danh đệ nhất ma đầu với Đồng lão ma?
Tuy nhiên, lúc này người bên ngoài nhìn Phương Nguyên thì Phương Nguyên lại nhìn Kim Hàn Tuyết.
Hiện tại, Kim Hàn Tuyết còn chưa biết mười đại ma đầu đã bị phục tru, nàng tiếp cận đỉnh Vu Tuyết Sơn, lạnh cực độ của thiên địa làm cả người nàng như đóng băng, ngay cả gào thét cũng không làm được, càng không cần phải nói mượn linh khí thiên địa bồi bổ thân thể. Thậm chí lúc này nàng cảm thấy, giá rét cuồng phong xung quanh như muốn kéo linh khí từ thân thể nàng ra, biến nàng thành lớp vỏ băng giá.
Điều làm nàng tức giận chính là, nàng cảm giác được Phương Nguyên ở sau lưng nàng, nhưng không có ý giúp nàng chống đỡ.
Nam nhân này nói sự thật, hắn sẽ giúp nàng hộ pháp, nhưng đến thí luyện nên hắn sẽ không giúp nàng chống đỡ bất kỳ một tia gió lạnh nào, dù cuối cùng nàng thí luyện thất bại, chết trên đỉnh Vu Tuyết Sơn này, hắn cũng sẽ không ra tay.
Mà tương ứng, người nam nhân này đồng ý hộ pháp giúp nàng, thì dù là ai cũng không thể tổn thương được nàng.
Vì thế Kim Hàn Tuyết cũng yên tâm giao phía sau lưng giao cho Phương Nguyên, trong nội tâm chỉ còn một tia chấp niệm đối kháng với khí lạnh của thiên địa, nàng cảm giác được, Phong Sương đạo cơ của nàng như đã đột phá đến một cực hạn nào đó, đạo cơ này như đến từ khí cơ của mảnh thiên địa lạnh lẽo, mơ hồ sinh ra cảm ứng cùng nàng, khí cơ này, bảo vệ tâm thần nàng bất diệt.
Khi này nàng quên mất chính mình, quên mất sinh tử, tâm trạng bình tĩnh, tìm sợi khí cơ.
Từng bước từng bước, đi tới đỉnh núi.
Từng bước từng bước, đi tới nơi giá rét ác liệt hơn.
Rốt cục, nàng cũng không biết qua bao lâu, cảm giác được từ lúc nào giá lạnh xung quanh bỗng nhiên trở nên hòa hoãn, vẫn lạnh, nhưng không trở nên càng lạnh hơn, cũng vào đúng lúc này, trong lòng nàng sinh ra một loại cảm ứng, chậm rãi ngưng tụ tâm thần, tầm mắt đã trở nên mơ hồ, vào lúc này, chậm rãi trở nên rõ ràng hơn.
Nàng nhìn về địa hình phía trước, đột ngột chuyển hướng xuống, trước mắt là vùng đất bằng phẳng của đạo tuyết tuyến thứ ba.
Xung quanh gió tuyết cuồn cuộn, gió lạnh gào thét.
Ngẩng đầu nhìn lên tuyết lớn mênh mông, chỉ có bầu trời cao hơn nàng.
Trong lòng Kim Hàn Tuyết vô cùng mừng rỡ, trong nháy mắt, nàng tựa như quên giá lạnh xung quanh, kích động vạn phần quay người lại, đứng nhìn Phương Nguyên lẳng lặng phía sau nàng hô lớn.
- Ta thành công.
- Ta đã leo lên Vu Tuyết Sơn.
- Chúc mừng ngươi, Kim Hàn Tuyết sư muội!
Phương Nguyên bình tĩnh nhìn nàng, nói:
- Ta có thể cảm giác được, ngươi đã bắt đầu tiếp xúc bên ngoài Ngũ Hành Trúc Cơ, điều này chứng minh con đường ngươi đi là đúng, kiên định là chính xác, cũng chứng minh ngươi có thể tiếp tục đi theo phương hướng này.
- Đúng, đúng thế.
Kim Hàn Tuyết nói vô cùng gian nan, lại không che giấu nổi sự vui mừng của nàng.
Nàng liên tục gật đầu, tựa như có nhiều lời muốn nói.
Nhưng cũng vào lúc này, gió tuyết xung quanh thoáng yếu đi một chút, rốt cục nàng cũng nhìn rõ vẻ mặt Phương Nguyên, cả người hơi ngẩn ra, vui mừng trên mặt cũng chậm rãi phai nhạt, nhìn dáng dấp sa sút của Phương Nguyên nàng vô cùng lo lắng. Một lát sau, nàng có chút do dự, khó khăn nói:
- Phương Nguyên sư huynh, tại sao ngươi thoạt nhìn…không vui chút nào vậy?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Kim Hàn Tuyết, Phương Nguyên khẽ lắc đầu.
Hắn cũng muốn nở nụ cười an ủi Kim Hàn Tuyết, nhưng nỗ lực một chút, cuối cùng quyết định từ bỏ.
Ánh mắt yên tĩnh đáp:
- Ngươi thí luyện thành công, nhưng ta lại thất bại!
Kim Hàn Tuyết muốn nói gì lại thôi, nhưng Phương Nguyên lại không muốn nói gì thêm, triển khai một đạo pháp lực, mang theo Kim Hàn Tuyết, lao xuống pháp chu dưới chân núi. Hắn vẫn làm như thường lệ, chuẩn bị đan dược cho Kim Hàn Tuyết an dưỡng, chỉ điểm vài chỗ cần thiết cho tu hành, sau đó lại chỉ một gian tĩnh thất cho nàng, để nàng ở bên trong lẳng lặng lĩnh ngộ tu hành đoạt được.
Lúc này trên mặt hắn vẫn không có biểu hiện gì, có vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng hắn ở trên đỉnh núi, vẻ mặt cực kỳ sa sút nói ra câu nói kia vẫn ở trong dầu Kim Hàn Tuyết, nàng rất muốn hỏi, nhưng Phương Nguyên bày một bộ dạng người sống chớ gần, nên cuối cùng nàng lại không có dũng khí để hỏi.
Ba đại ma đầu trên pháp chu càng ngoan ngoãn hơn.
Vốn thấy Phương Nguyên một kiếm chém mười ma đầu, uy phong lẫm lẫm, sát khí vô hạn, bọn họ đều chuẩn bị một bụng lời chúc mừng, nhưng nhìn thấy trên người Phương Nguyên sự buồn bực như ẩn như hiện, liền nhanh chóng nuốt vào trong, người thì lấy cớ tu sửa đại trận pháp chu, người lấy cớ đi ra bên ngoài phòng thủ, người lấy cớ đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, trong nháy mắt chạy sạch sành sanh.
Chỉ có mèo trắng vẫn mang dáng dấp kia, nghênh ngang tới lui trên người Phương Nguyên.
Phương Nguyên ngồi trong phòng luyện đan, chậm rãi nấu một lò đan trà, rót một chén nóng hổi, lại cho mèo trắng một chén, hắn đang cố gắng mượn quá trình này để cho mình bình tĩnh lại, nhưng đáng tiếc hiệu không chút hữu dụng.
Cầm trong tay một cuốn sách, cũng xem không vào.
Toàn bộ trong lồng ngực như bị loại cảm giác thất bại xâm chiếm.