Chương 1057: Thừa Thiên Kiếm Đạo (2)
Như lời Lý Bạch Hồ, Phương Nguyên tu luyện Vô Khuyết Kiếm Kinh nhất mạch, trên Tuyết Nguyên cũng có truyền thừa, không biết bắt nguồn từ khi nào, nhưng cũng đã thịnh hành mấy trăm năm. Loại kiếm đạo này tinh diệu đạo lý, truyền lưu rộng khắp, lại thu hút vô số người theo, giống như Tuyêt Lang Kiếm trước đó giao thủ cùng Phương Nguyên, hắn cũng triển khai kiếm đạo, ngay cả một ít Vô Khuyết Kiếm Kinh mà hắn sử dụng, cũng có chút tương đồng với Phương Nguyên.
Mà người tu luyện loại kiếm đạo này, bắt đầu lấy tà pháp đột phá bức tường Kiếm Tâm, kết thâm cừu cùng Tẩy Kiếm Trì, dựa vào thực lực mạnh mẽ của Tẩy Kiếm Trì, vô số cao thủ trên Tuyết Nguyên, đương nhiên không ai có bản lãnh đối kháng chính diện, nhưng những người tu luyện tà kiếm, lại không ít, mà càng ngày càng nhiều, trong bóng tối kết liên minh, chống lại Tẩy Kiếm Trì nhiều năm.
Trong mắt Tẩy Kiếm Trì, bọn họ là yêu ma, là Tà tu, hơn nữa là loại Tà tu không thể tha thứ nhất.
Nhưng chính bọn họ, lại không cho là như vậy, mà tự thừa nhận là nhất mạch.
Chúng người tu hành trên Tuyết Nguyên cũng không có ai dám gọi bọn họ là Tà tu, tất cả truyền thừa Kiếm Điển của bọn họ đều từ pháp môn tu luyện, có người nói công pháp chiếm được có tên là Thừa Thiên Kiếm Điển nên tự xưng là Thừa Thiên Kiếm Đạo.
Những người này thường rất cẩn thận, để không bị Tẩy Kiếm Trì phát hiện, cho nên rất nhiều người lúc tu luyện, đều tình nguyện ra giá cao, điều động những đám người ma đầu vì bọn họ săn bắt thần hồn tu sĩ, còn bản thân lại trốn nơi sâu trong Tuyết Nguyên, hoặc ẩn giấu tại môn phái nào đó, để không phát hiện nhưng Phương Nguyên lại không nghĩ rằng, hắn vừa mới vừa để lộ thực lực chân thực, bọn họ lại ngang nhiên tới cửa.
- Như vậy, các ngươi tìm tới là có gì chỉ giáo?
Phương Nguyên trầm mặc một lúc, nhàn nhạt mở miệng, trên người khí cơ như có như không bay vọt lên.
Kỳ thực hắn cũng biết, hắn một đường tiến vào Tuyết Nguyên, chém giết chúng ma đầu, chắc chắn cũng có phần những Tà tu trong bóng tối xuất lực, những ma đầu kia được như tu sĩ tà kiếm này thuê săn bắt hồn tu sĩ, mà dọc đường đi hắn chém giết vô số ma đầu, kỳ thực cũng chẳng khác nào chém nanh vuốt của bọn họ, đứt đoạn mất người bắt đoạt thần hồn cho bọn họ.
Đặc biệt là trận chiến trên Vu Tuyết Sơn này, giết Đồng lão ma chẳng khác nào nhổ cỏ tận gốc, khiến bọn họ mất đi tay sai đắc lực, đối phương tìm tới cửa, tám chín phần là đến báo thù.
- Ha ha, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, chúng ta vì sao mà đến, Phương Nguyên đạo hữu còn không rõ sao?
Nhưng vị Kiếm tu râu dài kia nghe Phương Nguyên nói, lại cười nhẹ, khách khí nói:
- Trước Vân Đạo Sơn Trung Châu, Phương Nguyên đạo hữu dũng đoạt đứng đầu Lục đạo, vang danh khắp thiên hạ, tiền đồ vô lượng, chỉ đáng tiếc, vì đánh với Âm Sơn Tông một trận, khiến Tiên Minh đố kỵ, mạnh mẽ đè ép cơ hội tiến vào Côn Luân Sơn, giảm đi Tiên pháp truyền thừa, hiển nhiên đoạn đường tu hành tiền đồ mịt mờ, trái tim buồn khổ, đến Tuyết Nguyên giải sầu, chúng ta cũng hiểu được, nêu đã chuẩn bị thật tốt, chiêu đãi đạo hữu một phen.
- Hả?
Phương Nguyên đối phương nói, trong lòng nhất thời ngưng lại.
Chậm rãi, hắn có chút hiểu được ý của những người này.
Khẽ trầm mặc một chút, hắn nhàn nhạt nói:
- Chiêu đãi thì không cần, đạo bất đồng, mưu cầu khác nhau!
- Ha ha, dường như Phương Nguyên đạo hữu có chút ý lo lắng!
Kiếm tu râu dài kia như đã sớm đoán được phản ứng của Phương Nguyên, cười nói:
- Ba ngàn đại đạo, Phương Nguyên đạo hữu cần gì phải vì một đại đạo bị chém đứt mà trở nên không vui, khí hậu Tuyết Nguyên không sánh được với Đông Thổ, nhưng nói chung vẫn có thể cho ngươi nhìn thấy một quang cảnh khác.
Dứt lời, nhẹ nhàng phất tay, nói:
- Hãy cho phép chúng ta đem hậu lễ dâng lên!
Bên cạnh Kiếm tu râu dài, lập tức có một người tay nâng một hộp băng màu trắng, thả người lướt về phía trước, đến trước mặt Phương Nguyên, ngẩng đầu nhìn hắn, cười nhẹ, đặt hộp bên trên pháp chu, sau đó phi thân trở lại.
Trong quá trình này, Phương Nguyên vẫn trầm mặc, không lên tiếng.
- Chờ Phương Nguyên tiểu hữu cân nhắc xong, liền mời đến ngươi đến Lục Nguyệt Cung trong Tuyết Nguyên một chuyến.
Mà nam tử râu dài kia, làm tất cả những thứ này, lại ngẩng đầu nhìn về phía đông, cũng không ở lại lâu, chỉ cười một tiếng, chậm rãi lùi về sau. Gió tuyết mạnh mẽ che khuất thân hình bọn họ, khi gió tuyết đi qua, bọn họ cũng đã hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ có giọng nói nhàn nhạt, từ trong gió tiếng xa xôi truyền ra, như kiếm ngân vang tiếng.
- Haizz, đi rồi?
Mãi đến khi những người kia biến mất đã lâu, Phi Quỷ bên cạnh mới thò đầu đến, sắc mặt biến ảo không ngừng, nói:
- Ta còn tưởng những quái vật này đến trả thù, không nghĩ tới lại khách khí như vậy, công tử, lẽ nào ngươi thật sự là Lục đạo kia.
Sắc mặt Phương Nguyên cũng trở nên âm trầm, nói:
- Không cần hỏi nhiều, mang hộp này đi vào!
Ngồi trong khoang thuyền pháp chu, Phương Nguyên cau mày, đánh giá một phen, nhìn hộp băng này vuông vức, không phải bảo vật, hóa băng tuyết tạm thời, dùng thần thức dò xét một phen, mới xác định phía trên không có cấm chế hay khí độc. Sau khi quan sát một lát, Phương Nguyên hạ quyết tâm, mở hộp kia ra.
Sau đó, nhìn đồ vật trong hộp, hắn trầm mặc hồi lâu, mới thấp giọng tự nói:
- Quả nhiên có lòng!