Chương 1065: Xảy ra chuyện lớn (2)
Bản thân tu luyện Vô Khuyết Kiếm đạo, lại vào Tuyết Nguyên, cho dù có thêm nhiều người cam đoan mình không nhập tà cũng sẽ không ai tin tưởng…
Giống như Mẫn trưởng lão đã nói, bọn họ thà tự sát giải quyết xong mọi chuyện.
Thấy Phương Nguyên trầm ngâm không nói, ba vị lão ma đầu nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Lúc đầu bọn họ còn tưởng Phương Nguyên tới vì Kiếm Linh Tà Pháp, bây giờ dường như không phải thế, tự nhiên cảm thấy có chút nghi ngờ.
Mà Phương Nguyên đang lẳng lặng ngồi yên lại nhẹ nhàng thả quyển sổ trong tay xuống.
Hắn quay đầu nhìn về người cuối cùng trong ba lão ma, người này tên là Bách Tri Tẩu, chính là người buôn bán tin tức bên ngoài biên cảnh Tuyết Nguyên cùng Tuyết Châu, tiết lộ cơ yếu, tạo nên sóng gió, thực lực cũng không quá cao minh, cũng không quá ác độc, nhưng bởi vì hắn mua bán tin tức nên gặp phải không ít tai vạ, lại thêm chuyện hắn nắm giữ không ít tin tức và bí ẩn trên Tuyết Nguyên, Phương Nguyên mới thu nhận trên pháp chu, lúc cần sẽ hỏi một chút, không cần thì phụ trách việc quét dọn trên khoang thuyền…
Bách Tri Tẩu nhìn ánh mắt của Phương Nguyên, cổ co rụt lại nói:
- Công tử có việc cứ nói, không cần nhìn ta như vậy…
Ngừng lại một chút lại nói:
- Thật sự trong lòng có chút không nỡ…
Phương Nguyên đưa ra chủ ý, liền nói khẽ:
- Lần này xem ra phải để ngươi tới giải quyết chuyện này.
Bách Tri Tẩu ngẩn ngơ, vội vàng nói:
- Công tử, ngài có thể cân nhắc, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ta cũng không phải kẻ vô dụng…
…
…
Trên Vu Tuyết Sơn, trong một khách điếm trên đỉnh núi, đèn đuốc sáng trưng, một kiếm khí Nguyên Anh Kiếm Tiên treo lơ lửng trên không khách điếm, ngăn cản gió tuyết đầy trời cùng gió lạnh vô biên, cũng khiến trong khách điếm trở nên ấm áp như mùa xuân.
Mà ở trong khách điếm, vị Mẫn Nguyên Anh Kiếm Tiên kia đang thương lượng với hai Kiếm sư Áo bào trắng cùng mấy vị đệ tử Tẩy Kiếm Trì chạy tới sau, không khí trang nghiêm, nhưng nhìn sắc mặt bọn họ giống như có chuyện không dễ giải quyết.
- Trước tiên cứ như vậy đi…
Không biết trải qua bao lâu, vị Nguyên Anh Kiếm Tiên kia thở nhẹ, gõ gõ bàn, vẻ mặt có chút không vui.
Tiêu Cầm thấp giọng khuyên nhủ:
- Những người kia vốn là như thế, sư thúc không cần quá để ý…
Mẫn trưởng lão hừ lạnh một tiếng, giống như không muốn tiếp tục vấn đề này, miễn cưỡng quay đầu nhìn lại cửa ra vào, nhìn Kiếm sư Áo bào trắng Lục Bạc Viễn phụ trách giữ cửa nói:
- Tiểu nhi họ Phương kia đã rời đi chưa?
Vị Kiếm sư áo bào trắng Lục Bạc Viễn vội vàng nói:
- Vừa rồi có Kiếm Âm truyền tin qua, mấy ngày nay người kia vẫn ở trên Bạch Thi Hồ không đi, ngược lại ba vị ma đầu trên thuyền đều rời đi. Sư thúc, ta thấy tiểu nhi này tâm không thiện, bây giờ xung quanh chúng ta lại xuất hiện bóng dáng tu sĩ Tà kiếm, nói không chừng bọn họ đã đi cùng một đường, chi bằng trục xuất hắn rời đi…
Mẫn trưởng lão nghe vậy không thích, lạnh lùng nói:
- Người ta một lòng cầu đạo, trục xuất hắn làm gì?
Kiếm sư áo bào trắng Lục Bạc Viễn có chút xấu hổ nói:
- Dù sao hắn cũng muốn vào Tà kiếm, thật đáng ghét…
- Nói về đáng ghét, những người kia cũng không thua kém hắn!
Mẫn trưởng lão hừ lạnh một tiếng liền không nói thêm, Tiêu Cầm vội vàng đứng lên rót cho nàng chén trà, nàng nâng lên, suy nghĩ nửa ngày nói:
- Nhưng không sao, mấy ngày nay chúng ta đều đi về phía bắc, không ai rãnh quay lại dây dưa với tiểu nhi kia, kéo dài quá lâu sẽ không ổn, ngày mai nếu trước khi mặt trời lặn hắn không rời đi, vậy ta sẽ tự mình tìm tới cửa trục xuất hắn!
Kiếm sư áo bào trắng Lục Bạc Viễn nghe vậy liền vui mừng, cười nói:
- Hay hiện tại trục xuất hắn đi, tránh làm hỏng việc lớn?
Mẫn trưởng lão nghe xong liền tức giận nói:
- Ngươi ra ngoài cửa canh giữ!
Kiếm sư áo bào trắng Lục Bạc Viễn có chút xấu hồ, vừa rồi bị đuổi từ bàn bên cạnh tới cửa canh giữ, không ngờ lúc này phải chạy ra ngoài cửa trông chừng, nhưng lời nói của trưởng lão không dám không nghe, đành quấn chặt áo bào đứng ở ngoài cửa…
- Hừ, thân phận ta cao như vậy, thế mà lại bảo ta nửa đêm đi tìm tiểu nhi kia?
Mà bên trong đại đường, Mẫn trưởng lão tức giận nói với Tiêu Cầm:
- Hơn nữa có ta tọa trấn ở đây, cho dù lá gan tiểu nhi kia lớn hơn nữa cũng không dám lại gần Tuyến tuyến. Trước đó ta nói rõ ràng với hắn, cũng coi như nể mặt Tiên Minh, nếu tiểu nhi này lại không tuân thủ quy củ, vậy ta cũng chỉ có thể dùng thanh kiếm này dạy hắn làm người... tuy nhiên nhìn hắn có vẻ ngoan ngoãn!
- Đúng vậy, đúng vậy.
Tiêu Cầm nhếch miệng cười, thấp giọng khuyên Mẫn trưởng lão uống trà.
Mà Lục Bạc Viễn ở ngoài cửa đã đông lạnh cả người, trên lông mày có sương đọng, trong lòng lại tức giận bất bình, thầm nghĩ “Họ Phương chết tiệt kia hại Lệ sư đệ của ta bị trưởng lão trách phạt, nhốt vào trong Kiếm Ngục, bây giờ lại hại ta bị Mẫn trưởng lão đuổi ra ngoài cửa chịu lạnh, thật đáng giận, chờ tới ngày mai nhất định phải nhờ Mẫn trưởng lão trục xuất ngươi đi xa, thậm chí phải để ngươi chịu đau khổ.”
Cứ như thế trong một đêm, tới ngày thứ hai trời sáng lên, gió tuyết hơi yếu.
Hắn tính toán giờ cảm thấy đã tới lúc đi phá Mẫn trưởng lão một chút.
Tròng lòng suy nghĩ tìm lí do thoái thác, cảm thấy mình nên nhẹ nhàng một chút, tránh lại chịu giáo huấn, nhưng vào lúc này lại ngẩn người quay đầu nhìn về phía nam, cả người ngẩn ngơ, dùng sức dụi mắt, con ngươi đột nhiên trợn tròn.