Chương 1066: Phiền toái lớn (1)
- Không xong rồi…
Hắn vội vàng phá nát cửa khách điếm, trầm giọng kêu lên:
- Có chuyện lớn!
- Đường đường là Kiếm tu áo bào trắng lại không giữ được bình tĩnh như thế, ngươi xuống dưới núi đứng cho ta.
Trong khách điếm vang lên tiếng nói không vui của Mẫn trưởng lão khiến Lục Bạc Viễn sững sờ.
Sau đó lại thấy Mẫn trưởng lão cùng Tiêu Cầm chậm rãi đi xuống từ lầu hai, những đệ tử Tẩy Kiếm Trì khác cũng bị kinh động thò đầu ra từ khắp nơi, ánh mắt đều có chút kỳ quái nhìn hắn, dường như cảm thấy đường đường là Kiếm sư áo bào trắng lại thất lễ như thế, thật sự là không xứng với tên tuổi của Tẩy Kiếm Trì.
Nhưng Lục Bạc Viễn lại không quản nổi, chỉ sững sờ một chút liền nói với Mẫn trưởng lão:
- Ngài nhìn thử chút đi!
Mẫn trưởng lão nhíu mày, không đi ra ngoài mà lại đánh ra một kiếm.
Một kiếm khí từ trong khách điếm trực tiếp bay ra ngoài, chém nơi này thành hai nửa, các loại cỏ cây bụi bặm rơi xuống đều bị kiếm khí còn sót lại của nàng quét sạch, chỉ có chỗ thang lầu của nàng vẫn hoàn chỉnh.
Tầm mắt lại trực tiếp mở ra, nhìn không sót thứ gì, đôi mày thanh tú của nàng nhăn lại, lạnh lùng quét về phía nam.
Sau khi xem xét, sắc mặt liền biến hoá, kinh ngạc nói:
- Bọn họ muốn làm gì?
Đám người Tiêu Cầm cũng nhìn sang, sau đó trong lòng cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Rốt cục bọn họ đã biết vì sao Lục Bạc Viễn thất thố như vậy.
Chỉ thấy phía nam, phía sau gió tuyết mênh mông có thể thấy vô số pháp chu đang chạy trốn, ở giữa có nam có nữ, có trẻ có già, có kẻ một mình vội vã chạy tới, cũng có người mang theo cả nhà phi độn tới đây. Nhìn thoáng qua sợ không dưới mấy trăm người, đối với số người thưa thớt ở trên Tuyết Nguyên, đây quả thật là một màn cực kỳ hiếm thấy.
Loại khí thế kia vô cùng nghiêm ngặt, giống như một đống người vây thành một đám đánh qua, Lục Bạc Viễn trong lúc vô tình nhìn thấy còn tưởng Phương Nguyên mang theo người chém tới.
- Mẫn trưởng lão…
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Tiêu Cầm nhanh chóng nghĩ tới một vấn đề, đáy lòng hơi trầm xuống, nhanh chóng hỏi Mẫn trưởng lão.
Mẫn trưởng lão cũng ý thức được vấn đề, sắc mặt trầm xuống, nhẹ gật đầu.
Tiêu Cầm lập tức phóng lên tận trời, cổ tay vung lên, một thanh trường kiếm màu đỏ nhạt xuất hiện trong tay, vạch một đường về phía hư không, kiếm ý ngập trời cuốn bay gió tuyết, tạo thành một tuyến tuyến như có như không trước Vu Tuyết Sơn.
Một kiếm đó tuy kém một kiếm lúc trước của Mẫn trưởng lão, nhưng cũng lộ ra sức mạnh kinh người, tuy nhiên vẫn chưa tới mức ngăn lại nhiều người như thế, nhưng cũng đủ khiến đám tu sĩ phía nam chú ý tới. Sắc mặt một đám tu sĩ xông vào đều biến đổi, vội vàng hạ đám mây, dừng bay lượn, sắc mặt có chút không tốt nhìn về phía Vu Tuyết Sơn.
- Phía trước sao lại dừng?
- Mới vừa rồi là ai ra tay cản đường?
- Hình như là áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì, nàng xuất thủ cản ta làm gì?
Phía trước dừng lại, đằng sau lập tức hỗn loạn, người đi đường có chút vội vã đụng vào nhau, đồ đạc trong lòng rơi xuống, một đám người bị ép lại liên ồn ào không ngừng, trước Vu Tuyết Sơn tạo thành một cảnh tượng hỗn loạn.
- Xin hỏi áo bào trắng Tẩy Kiếm Trì sao lại cản đường đi của ta?
Sắc mặt một lão giả râu tím đứng đầu ngạc nhiên, thay mặt mọi người lên tiếng hỏi.
Mặt Tiêu Cầm lạnh băng, lông mày nhíu lại, quát:
- Các ngươi như ong vỡ tổ chạy tới là muốn làm gì?
Mặt lão giả râu tím khó xử, dừng lại một chút mới nói:
- Ta có chuyện quan trọng chạy vào trong Tuyết Nguyên, lại không biết đệ tử Tẩy Kiếm Trì ở đây, nếu có mạo phạm xin được thứ tội, bọn ta sẽ đi đường vòng, không làm ảnh hưởng tới đệ tử Tẩy Kiếm Trì…
Lời này vô cùng khách khí, nhưng lại không trả lời vấn đề của Tiêu Cầm.
Mà vừa nói xong lại muốn phi đám mây mà đi, người phía sau cũng nhanh chóng đi theo.
Nhất là hư không phía sau vẫn không ngừng có người chạy tới, càng lúc càng nhiều, nhìn thấy phía trước có người cản đường, không chút nghĩ ngợi liền vòng về hai phía đông tây, muốn đi về phía trước.
- Các ngươi…
Sắc mặt Tiêu Cầm bất ngờ, thậm chí còn có chút lo lắng quát to:
- Dừng lại hết cho ta!
Những lời này truyền ra bên ngoài, nhưng đám người phía sau lại không để ý, vẫn đâm đầu đi về phía khác, ngược lại mấy người phía trước không dám ngó lơ nàng, có chút xấu hổ cùng lo lắng ngừng lại, nhìn về phía đám đệ tử Tẩy Kiếm Trì cùng Tiêu Cầm liên tục thở dài:
- Chúng ta có việc trong người... không biết Tiên gia còn việc gì phân phó?
Tiêu Cầm nhìn bộ dạng lo lắng của bọn hắn, trong lòng lại có chút không hiểu, quát khẽ nói:
- Ta hỏi các ngươi đi làm gì?
Sắc mặt lão giả râu tím càng thêm khó coi, rõ ràng không muốn nói thêm.
Ngược lại người phía sau lại to gan hơn, trong lòng gấp gáp, nhịn không được núp bên cạnh quát to một tiếng:
- Chúng ta muốn đi làm gì, Tẩy Kiếm Trì các ngươi không biết sao, nếu không biết sao lại ngăn cản chúng ta ở chỗ này?
- Đúng vậy, khẩu vị Tẩy Kiếm Trì thật lớn, muốn một mình nuốt bảo tàng sao?
- Bình thường chúng ta rất coi trọng Tẩy Kiếm Trì, nhưng lúc này Tẩy Kiếm Trì ngăn cản chúng ta cũng thật quá đáng…
Ngay cả Tiêu Cầm cũng không ngờ, mình chỉ hỏi như vậy lại khiến nhiều người tức giận, trong lòng khẽ giật mình.